Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1891 - Chương 1892: Điên Cuồng

Chương 1892: Điên Cuồng

Lúc này cả người Lý Quân đang bị đè nén đến biến dạng. Bên trong thân thể của hắn ta hoàng toàn trống rỗng, không có xương, không có máu thịt, mà chỉ có một lớp da người quỷ dị. Đồng thời, ở chỗ da đầu của hắn ta cũng không hề có đầu lâu, mà chỉ là một ngọn lửa màu xanh lục, trông vừa quỷ dị lại cực kỳ kinh khủng.

- Tôi muốn nhìn thử xem, rốt cục trên người của cậu đã phát sinh chuyện gì.

Trần Kiều Dương túm lấy cổ của Lý Quân, gã ta không hề cảm nhận được độ cứng từ nó.

Cổ của Lý Quân lập tức lõm vào, mềm nhũn, dường như thứ mà Trần Kiều Dương đang bóp không phải cổ của một người, mà là một tấm da của người chết.

Lúc này Lý Quân vẫn còn sống, chiếc kính râm đã rơi mắt, để lộ ra đôi mắt của hắn ta. Hai con mắt không có tròng, đen sì, thi thoảng xuất hiện ánh lửa của quỷ hỏa.

Bờ môi Lý Quân khẽ động, phát ra âm thanh khàn khàn.

- Bản thân tôi đã chết từ lâu rồi. Hiện tại, trạng thái này của tôi chỉ là một loại trạng thái đặc thù, nhưng bản thân tôi cũng không biết trạng thái này có thể duy trì được bao lâu. Tuy nhiên, nếu lần này có thể xử lý được một nhân vật cực kỳ nguy hiểm như ông, thì cũng đáng.

Hắn ta còn sống.

Da thịt khô quắt lại dần phồng lên, giống như một quả bóng được bơm hơi vậy. Thứ hơi được bơm vào ở đây chính là ngọn quỷ hỏa đang thiêu đốt.

Quỷ hỏa không có cách nào đốt cháy được tấm da người của Lý Quân.

Bởi vì đó không phải là một tấm da của người bình thường, mà là một con quỷ da người.

Quỷ da người cũng không phải của Lý Quân, mà là của một người cùng tham gia vào lần hành động trước đó, Trần Nghĩa.

Quỷ da người, Trần Nghĩa.

Là một trong ba người phụ trách của thành phố Đại Kinh, đã chết ở trong lần hành động nhắm vào quỷ họa.

Hiện tại, tấm da quỷ dị này đang được khoác ở trên người Lý Quân, ngăn cản quỷ hỏa khôi phục. Nhưng có vẻ như tình huống này cũng không phải chỉ có như vậy.

Trần Kiều Dương đưa tay khẽ sờ sờ lấy khuôn mặt của Lý Quân. Tay của gã lập tức dính lấy một ít dầu cùng thuốc nhộm, màu sắc của nó khả tươi đẹp. Nó giống như thứ mà người nhập liệm thường dùng để trang điểm cho người chết ở bên trong các nhà tang lễ.

- Cậu không phải là người, mà chỉ là một khuôn mặt được vẽ ở trên quỷ da người. Cậu nói đúng, bản thân cậu đã chết từ lâu, nhưng có người dùng loại phấn quỷ này vẽ ra cậu, để cậu thay thế Lý Quân. Nhưng chỉ cần xóa bỏ đi lớp trang điểm ở trên mặt này, cậu sẽ biến mất, đến lúc đó, con quỷ da người sẽ lập tức khôi phục.

- Ông dám giết tôi ở chỗ này sao?

Lý Quân cũng không hề sợ hãi, mà nhìn chằm chằm vào Trần Kiều Dương.

Hai bàn tay vừa được thổi phồng kia lập tức vươn tới và nắm chặt lấy cánh tay của Trần Kiều Dương, không hề có ý định thả ra.

Hiện tại, Lý Quân đã không còn là Lý Quân kia nữa, mà do một người phụ trách của tổng bộ tên là A Hồng dùng phấn quỷ vẽ ra. Người tên A Hồng kia có danh hiệu là quỷ trang điểm, có thể trang điểm một người thành một người khác, từ đó hoàn toàn biến thành người kia.

Loại trang điểm này thậm chí có thể giả trang thành lệ quỷ.

Trước khi khuôn mặt kia không bị tẩy trang, nó thậm chí để cho một người bình thường có được năng lực của lệ quỷ.

Nhưng nếu trang điểm thành lệ quỷ, thời gian duy trì sẽ tương đối hạn chế. Còn nếu vẽ thành người sống, lại có thể duy trì được trong một quãng thời gian tương đối dài.

Cho nên quỷ trang điểm A Hồng đã vẽ ra khuôn mặt của Lý Quân ở trên quỷ da người, Trần Nghĩa.

Thế là Lý Quân được phục sinh.

Đây chính là đang phục sinh một loại cấm kỵ. Ngay cả bản thân A Hồng cũng không biết được, thứ mà cô ta vẽ ra được là một con lệ quỷ có khuôn mặt giống Lý Quân, hay là Lý Quân thật.

Nhưng mọi thứ không quá quan trọng.

Quỷ da người được vẽ khuôn mặt Lý Quân thay thế Lý Quân đã chết, đồng thời còn có được trí nhớ của Lý Quân.

Điểm thiếu sót duy nhất ở đây chính là cứ cách một đoạn thời gian Lý Quân cần A Hồng trang điểm thêm, tránh cho lớp phấn trên đó tiêu hao hết và trở về nguyên hình.

Tay Trần Kiều Dương cứng đờ, không tiếp tục xóa đi lớp trang điểm trên mặt của Lý Quân nữa. Bởi vì gã ta cũng sợ bị mất khống chế, bởi vì khi bị mất khống chế, thứ mà gã phải đối mặt là quỷ họa và cỗ quan tài kia. Đối với gã ta mà nói, chuyện này không phải là một chuyện tốt lành.

- Cậu đủ điên cuồng đó. Nếu tôi đoán không lầm thì bức họa kia đang nằm trên người của cậu.

Gã ta có chút tức giận, trực tiếp túm lấy áo của Lý Quân, rồi xé rách nó.

Trên lớp da người của Lý Quân, ngoại trừ khuôn mặt được vẽ kia ra, còn có một bức tranh tương đối quỷ dị. Bối cảnh bên trong bức tranh là một thế giới tối tăm, có vẻ như thế giới này là một tòa thành thị. Nhưng thành thị này chỉ có một tòa cao ốc bị sụp đổ mất mấy tầng, còn những chỗ khác lại mơ mơ hồ hồ, không thể nhìn rõ.

Bình Luận (0)
Comment