Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1973 - Chương 1974: Tiếp Tục Đạp Cửa

Chương 1974: Tiếp Tục Đạp Cửa

Cho nên, nếu tối hôm nay, con lệ quỷ kia cứ tiếp tục đạp cửa nữa, hắn sẽ không chút do dự mà sử dụng đến thanh sài đao, tách rời nó ra.

Lý Dương đáp:

- Tôi hiểu rồi. Trước tiên thử chống đỡ một lúc.

- Rầm!

Quỷ lại tiếp tục đạp, đây đã là lần thứ ba. Vả lại, lực đạp càng ngày càng lớn. Lần này cửa phòng bị đạp cho cong vòng, lộ ra một khe hở.

Nhưng Lý Dương vẫn giữ chặt cửa, không cho quỷ đá văng.

Sau khi đá ba lần, ngoài cửa lại tiếp tục có động tĩnh.

Nhưng nó cũng không có tiếp tục đạp cửa nữa, mà dường như đi ra bên ngoài, phát ra từng tiếng bước chân gấp rút.

Quỷ đang quanh quẩn ở bên ngoài cửa.

Giống như nó không muốn buông tha cho đám người bên trong phòng.

- Không còn đạp nữa?

Dương Gian nghe được động tĩnh từ bên ngoài, đồng thời cũng thả lỏng một chút khi nhìn thấy quỷ không tiếp tục đạp cửa.

Bất kể quỷ làm gì ở bên ngoài, chỉ cần nó không đạp cửa là được.

Lý Dương nói:

- Hình như là như vậy. Tuy nhiên chúng ta vẫn không thể buông lỏng. Tôi sẽ tiếp tục chặn cửa, đề phòng vạn nhất.

Dương Gian gật gật đầu.

Những người khác thấy vậy cũng thầm thở phào.

Liễu Thanh Thanh nói, giọng điệu mang theo chút cảm khái.

- Tầng bốn quá hung hiểm, không trách được người đưa thư tầng bốn lại chết gần hết.

Ưng Ca cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

- Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp phải loại tình trạng mất khống chế. Trước đó, sau khi đưa xong bức thư thứ nhất, tôi cũng không ở lại chỗ này. Cho nên không biết được tình hình cụ thể cùng kinh nghiệm đối kháng. Tuy nhiên, với hung hiểm ở cấp độ này, không còn gì nghi ngờ nữa, người đưa thư tầng bốn sớm muộn gì cũng sẽ phải chết sạch.

Hôm nay, nếu không phải có sự xuất hiện của Dương Gian, khả năng cao bọn họ đã phải chết sạch ở trong phòng 402 rồi.

Sau khi tiến vào trong phòng ngủ của phòng 404, đồng thời Lý Dương phát huy ra năng lực của quỷ chặn cửa, đám người xem như tạm thời an toàn.

Tuy nhiên nguy hiểm cũng chưa giải trừ.

Bởi vì bên ngoài phòng khách, cách bọn họ một bức tường, quỷ còn đang đi đi lại lại, phát ra tiếng bước chân gấp rút.

Mặc dù biết tạm thời quỷ sẽ không phá cửa chạy vào, nhưng loại động tĩnh như vậy lại khiến cho tình thần của đám người căng cứng, không thể thả lỏng. Sợ bản thân không để ý, quỷ sẽ nhân cơ hội phá cửa xông vào.

"Buổi tối hôm nay thực sự có thể chống đỡ nổi sao?"

Trong lòng Dương Tiểu Hoa, Vương Thiện đều nghĩ như vậy. Bọn họ cảm thấy tuyệt vòng cùng lao lực. Cho dù bên cạnh còn có Dương Gian, nhưng không một ai cảm thấy yên tâm.

Dù sao trong này cũng có quá nhiều lệ quỷ.

Chỉ cần có một chút xíu sai lầm, bọn họ sẽ phải chết.

Người đưa thư tầng bốn cũng quá xui xẻo, còn chưa phải làm nhiệm vụ đưa thư mà cũng đã sắp sửa bị mất mạng.

Phân tích lúc trước của bọn họ là chính xác.

Bởi vì muốn đối phó với lệ quỷ đang trà trộn bên trong người đưa thư, nên bưu điện quỷ bắt đầu kích hoạt hình thức thanh lý. Nó muốn thanh lý toàn bộ người đưa thư, đến khi tìm ra được con lệ quỷ kia mới thôi.

Còn tính mạng của người đưa thư, cái này đối với bưu điện quỷ không quá quan trọng.

Vả lại, với năng lực của người đưa thư tầng bốn, bọn họ rất khó để sống sót dưới tình cảnh như hiện tại. Chỉ cần nhiệm vụ đưa thư vẫn còn, không sớm thì muộn bọn họ cũng sẽ bị bưu điện quỷ mạt sát.

- Đều nghỉ ngơi một chút đi. Thời gian tối nay còn dài nữa, nếu mọi thứ diễn ra thuận lợi, khả năng mấy người có thể sống sót đến sáng ngày mai.

Dương Gian nói, đồng thời đưa tay sờ sờ vết nứt trên trán.

Vết thương do nguyền rủa của thanh sài đao đang được chữa trị.

Chỉ là tốc độ cũng không nhanh như hắn tưởng tượng.

Xem ra cái giá của một nhát chém vừa rồi có chút đắt.

- Dù cho chúng ta có sống sót qua đêm nay, thì ngày mai vẫn còn có nhiệm vụ đưa thư. Đến cuối cùng, kiểu gì cũng sẽ phải chết.

Lúc này, Dương Tiểu Hoa ngồi co ro, tựa lưng vào tường, trong giọng nói của cô ta có chút thất lạc, cùng một loại cảm giác muốn từ bỏ giãy dụa.

Cô ta cảm thấy bản thân đã quá mệt mỏi.

Cứ như vậy còn không bằng chết đi.

Dương Gian nhìn cô ta một cái rồi nói:

- Đều đã đi đến bước này rồi, hiện tại nói mấy lời đó có nghĩa gì? Muốn tự sát à? Tuy nhiên, dù cô có muốn tự sát đi chăng nữa cũng phải có sự cho phép của tôi mới được làm.

Dương Tiểu Hoa nói:

- Ngay cả quyền được chết mà tôi cũng không có nữa hay sao?

Dương Gian nói:

- Không, ngay cả năng lực chết cô cũng không có. Nếu không tin cô có thể thử.

Mắt Dương Tiểu Hoa khẽ động, giống như đang tự hỏi xem ý nghĩa câu nói này của Dương Gian là như thế nào.

- Đối với cậu mà nói, tôi không có bất cứ giá trị nào. Nếu tôi chết, như vậy cậu cũng bớt đi được một cái vướng víu, không phải đó là một chuyện tốt hay sao?

Bình Luận (0)
Comment