Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2040 - Chương 2040: Khoảng Cách

Chương 2040: Khoảng Cách

Khóa đồng hơi rung lắc, nhưng không có cách nào gỡ xuống.

Chu Đăng không chút do dự rút súng ra bắn liền hai phát, như muốn phá hư chốt cửa.

Dương Gian trầm giọng nói:

- Cậu định làm gì vậy?

- Lấy xuống nghiên cứu một chút. Đội trưởng Dương, cậu cứ làm việc của mình đi, không cần để ý đến tôi.

Chu Đăng giờ tay khẽ phất phất, ý bảo mọi người đừng quá ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng súng.

Nhưng sau khi hắn ta nổ súng, viên đạn lại hãm sâu vào trong gỗ.

Chốt cửa không hề bị phá hư, mà ngược lại, từ trong mấy vết đạn kia đột nhiên rỉ ra máu tươi.

Cảnh tượng như vậy cực kỳ quen thuộc.

Khiến cho Dương Gian nhớ đến cảnh tượng khi hắn dùng thanh sài đao chém tủ quỷ.

Nó cũng rướm máu như vậy.

- Căn phòng này không thích hợp. Chỉ sợ ổ khóa đồng này nằm ở đây không phải vì chờ tôi mang đi, mà là khóa thứ gì đó bên trong. Quá quỷ dị, đi nhanh thôi.

Sắc mặt Chu Đăng khẽ biến, lập tức buông khóa đồng, sau đó quay người rời đi.

Tốc độ cực kỳ nhanh.

Chỉ chớp mắt đã biến mất bóng dáng, giống như đã chạy đến chỗ nào đó tìm bảo bối rồi.

- Đúng là một kẻ điên.

Lý Dương nhìn lấy hắn ta, sau đó bắt đầu có chút cảnh giác.

Ở chỗ như này mà còn dám làm loạn, nếu không phải tự tìm đường chết thì cũng là kẻ có đầu óc không bình thường.

Tên Chu Đăng này hiển nhiên là thuộc trường hợp sau.

Bởi vì hắn ta cũng biết sợ, biết chuồn.

Cho nên chỉ còn lại khả năng là đầu óc của hắn ta không bình thường.

- Dùng súng cũng vô ích. Đoán chừng có cạy cũng không mở được. Muốn mở ra căn phòng này, chỉ sợ phải tìm được chìa khóa.

Lý Dương nhìn chằm chằm vào ổ khóa bằng đồng kia.

Chỗ kia có một lỗ để đút chìa khóa.

Hiển nhiên có tồn tại một chiếc chìa khóa, cùng một bộ với ổ khóa đồng này.

Dương Gian không nói gì, chỉ quan sát, cũng đang tự hỏi.

Hắn có chìa khóa.

Nó cũng nằm ngay trên người của hắn.

Chỉ là Dương Gian cũng không định mở nó ngay bây giờ.

"Không cần biết bên trong này có thứ gì, mình phải chờ bảy ngày. Sau khi hoàn thành việc đưa thư liền có thể mở ra. Đến lúc đó coi như nhiệm vụ đưa thư và giao dịch với tủ quỷ đồng thời hoàn thành, như vậy mới là ổn thỏa nhất."

Dương Gian tỏ ra cực kỳ cẩn thận, hắn muốn chờ đến thời điểm cuối cùng mới mở ra cánh cửa này.

"Nhìn bên trong xem thế nào."

Hắn tiếp tục tiến lên phía trước.

Căn phòng thứ ba tiếp tục là một căn phòng cực kỳ bình thường, phòng thứ tư cũng vậy, thứ năm, thứ sau cũng thế…

Đoạn hành lang này càng tiến tới càng tối, đến cuối cùng, Dương Gian không thể không dùng điện thoại bật đèn flash để soi.

Cũng may ánh đèn không bị lực lượng linh dị ảnh hưởng, còn có thể chiếu sáng.

- Là một đoạn hành lang không có điểm cuối cùng.

Dương Gian và Lý Dương đồng thời dừng bước.

Hai người không dám tiếp tục đi vào sâu, vì sợ mất tích bên trong nó.

Toàn bộ những thứ này khiến cho người ta có cảm giác dường như thứ này đang lặp đi lặp lại.

Căn phòng, hành lang, căn phòng, hành lang…Cứ thế liên tục. Thậm chí trên cửa phòng cũng không có đánh số, cũng không hề giống bộ dạng bình thường. Mà mỗi một căn phòng đều có cách bài trí giống y đúc nhau.

Dương Gian định trở về, nhưng khi hắn chiếu đèn flash về phía trước một đoạn, chợt phát hiện ra cách đó không xa, giữa hành lang có đặt một chiếc ghế.

Một chiếc ghế thái sư màu đen.

Giống như đúc với chiếc ghế ở trong đại sảnh mà cỗ thi thể kia ngồi.

Chiếc ghế này không hướng mặt về phía bên này, mà là quay lưng lại, cứ như nó muốn ngăn cản, không cho bọn hắn đi tiếp vậy.

"Ai lại để một chiếc ghế ở chỗ này?"

Sự nghi hoặc trong lòng Dương Gian càng ngày càng nhiều.

Hắn quan sát chiếc ghế, sau khi xác nhận trên ghế không có người nào ngồi thì liền lập tức quay về.

Trên đường trở về, hắn gặp phải đám người Dương Tiểu Hoa, Ưng Ca.

Bọn họ không dám đi sâu, chỉ đành quanh đi quẩn lại giữa mấy căn phòng 1 2 3.

Dương Gian nhìn bọn họ rồi nói:

- Vậy thì nghỉ ngơi ở căn phòng này đi. Nhớ cách đám người kia xa xa một chút. Bọn họ đều là những kẻ điên. So với bọn họ, mấy người còn kém lắm. Cũng không cần quan tâm đến cỗ thi thể trong đại sảnh. Có lẽ mục tiêu đưa thư của chúng ta chính là nó. Nhưng bất kể thế nào, chúng ta phải chờ bảy ngảy sau, nhìn tình hình rồi tính tiếp.

Dương Tiểu Hoa đề nghị.

- Chắc chắn phải ở lại trong căn phòng này à? Căn phòng bên ngoài không phải sẽ khá hơn một chút hay sao? Ít nhất khi gặp phải nguy hiểm, chỗ đó có thể rút lui nhanh hơn.

Ánh mắt Vương Phong khẽ động, nói:

- Chỗ đó cách đại sảnh quá gần, không tốt. Nhưng nếu cách xa quá cũng không hay. Mà căn phòng thứ hai bị khóa, dường như nó không được bình thường. Tôi càng cảm thấy chúng ta nên ở trong căn phòng tại hành lang bên trái sẽ tốt hơn.

Bình Luận (0)
Comment