Sắc mặt Phiền Hưng khẽ biến, hắn ta cũng không che giấu, mà nói ra toàn bộ chuyện vừa rồi.
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Lòng tham, không có gì, tôi cũng có lòng tham. Nhưng đã ngu mà lại có lòng tham thì cần phải chết sớm một chút, kẻo liên lụy đến người khác.
Phiền Hưng không dám chống đối Dương Gian, chỉ đành nói sang chuyện khác.
- Hiện tại không phải là lúc trách cứ bọn tôi về chuyện này, mà hẳn là nghĩ cách để hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay.
Dương Gian nói:
- Một đêm này hẳn là gác đêm. Nếu tôi đoán không sai, hiện tại bên trong cổ trạch không còn an toàn nữa. Chỗ duy nhất còn an toàn là hậu đường, chỉ là chỗ xung quanh chiếc quan tài kia.
- Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi qua cỗ quan tài kia thôi.
Dương Gian nói tiếp:
- Nếu tôi đoán sai, đêm nay không phải là gác đêm, mà là phúng viếng. Như vậy, theo như truyền thống, chúng ta cần phải mang quan tài đến đại sảnh, đổng thời mở nắp quan tài ra. Để cho người đến phúng viếng chiêm ngưỡng khuôn mặt người chết. Đương nhiên, cũng có thể là khóc tang.
- …
Những người khác liền trầm mặc.
Thế nhưng thời gian không cho phép bọn họ do dự cùng suy nghĩ.
Hắc ám bên trong cổ trạch đã lan đến.
Trước đó mặc dù trong nhà khá tối tăm, nhưng ít nhiều vẫn có một chút tia sáng. Nhưng hiện tại, tất cả đều là một mảnh đen kịt. Chỗ duy nhất còn có thể nhìn thấy rõ là đại sảnh, còn có sân vườn.
…
Thời gian thoáng cái đã qua mười hai giờ.
Hiện tại xem như đã bắt đầu ngày thứ hai.
Sau khi hữu kinh vô hiểm vượt qua ngày đầu tiên, đến này thứ hai, bên trong cổ trạch, hung hiểm rõ ràng đã là gấp đôi. Bởi vì ngày đầu tiên, cổ trạch còn chưa xuất hiện tung tích của lệ quỷ. Bất kể là tiếng gõ cửa gấp rút, hay là tiếng gió như tiếng khóc, hoặc là bóng tối bên trong chỗ sâu của hành lang, những hiện tượng linh dị này còn chưa được tính là thực sự xâm lấn vào cổ trạch.
Nhưng ngày thứ hai, tất cả mọi thứ đã thay đổi.
Tung tính của quỷ xuất hiện bên trong cổ trạch.
Hành lang bên trái, bóng tối đã lan đến trước cửa của căn phòng số một. Đồng thời, một chiếc ghế bành màu đen đột nhiên xuất hiện. Ở phía sau nó còn hiện ra một đôi tay băng lãnh, quỷ dị.
Nhưng cũng may là quỷ đã dừng bước ở chỗ kia.
Bóng tối xâm lấn đến chỗ này liền không tiếp tục nữa. Bên trong đại sảnh mặc dù vẫn còn tối tăm, nhưng chỗ sân vườn vẫn có một chút ánh sáng chiếu vào.
Đám người bị ép đến đường cùng, không thể không tụ tập lại tại đại sảnh.
Bởi vì toàn bộ căn phòng đã không thể ở lại.
Trước đó, bên trong các căn phòng trống xung quanh đột nhiên xuất hiện các loại hiện tượng linh dị. Nếu còn tiếp tục chờ ở trong phòng, khả năng kết cục sẽ rất thảm.
- Đi đến hậu đường.
Dương Gian thấy vậy, lập tức hành động, không chút do dự.
Trong lòng những người khác khẽ run, vội vàng đi theo.
Nhiệm vụ của ngày thứ hai hẳn là gác đêm.
Nếu là gác đêm.
Vậy ý tứ của nó rất rõ, nhất định phải đứng ở xung quanh quan tài. Trông coi cỗ thi thể đã chết của ông lão. Nếu tùy tiện rời đi, hoặc là không đứng ở xung quanh quan tài, đó sẽ là một hành động bất kính đối với người đã khuất.
Mà loại bất kinh kia sẽ mang đến nguy hiểm gì? Không một ai đoán trước được.
Quan tài màu đỏ đậm đang nằm giữa hậu đường.
Xung quanh không có bất cứ thứ gì, chỉ có một bát hương nhỏ phía trước, bên trong nó có cắm ba nén nhang.
Không… Hiện tại không còn ba cây nữa, mà chính là hai cây.
Một cây nhanh trong đó đã biến mất.
Vừa liếc mắt Dương Gian liền nhận ra loại thay đổi này, ngay sau đó hắn liền nghĩ đến tên Chu Đăng kia.
Con ngươi của người đưa thư Vương Phong khẽ động:
- Có người đã lấy đi một cây nhang.
- Chu Đăng đâu rồi? Trước đó người khác còn nhìn thấy hắn ta mà, sao hiện tại không thấy nữa.
Lúc này, Phiền Hưng mới nhìn lại, đồng thời phát hiện ra, trong đám người không có Chu Đăng,
Có người nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nhất định là hắn ta đã trộm mất một cây nhanh. Tên này là một kẻ điên. Trước đó, ở trên xe buýt quỷ, hắn ta còn dám lao ra tranh đoạt vật phẩm linh dị với quỷ, thiếu chút nữa dẫn quỷ lên xe.
Đối với Chu Đăng, rất nhiều người đều ghét cay ghét đắng hắn ta.
Bởi vì hắn ta toàn làm những chuyện không phải của người làm.
Ba cây nhang cắm ở chỗ này, đốt hai ngày còn chưa xong. Toàn bộ đám người đều biết nó là đồ vật đặc biệt. Nhưng không một ai dám động, vì sợ động vào thứ này sẽ mang đến một số hung hiểm không tưởng.
Cũng có người ngoan thoại:
- Cũng may tên kia không đụng vào quan tài, nếu không tôi sẽ liều mạng với hắn ta.
Ba cây nhang đã thiếu mất một cây, hiện tại đã không còn cần thiết phải xoắn xuýt về chuyện này.