Ưng Ca cẩn thận quan sát, sau đó nói ra một tin tức tương đối trọng yếu.
- Mặc dù cửa sau có hơi nhỏ. Nhưng mấy người có phát hiện được, độ rộng của cửa sau lại vừa vặn với quan tài.
Phiền Hưng cũng nhìn ngó một chút.
- Cho nên, chờ đến đoạn thời gian nào đó, chúng ta cần phải khiêng cỗ quan tài này, chui qua cửa sau, đi dọc theo con đường nhỏ kia, đến bên trong khu rừng già. Cuối cùng tìm một chỗ chôn cỗ quan tài này xuống…
- Tuy nhiên chuyện này cũng quá phiền phức. Vì sao ngay từ đầu ông lão này không chuẩn bị tốt hậu sự, tự động chui vào trong quan tài nằm chờ chết đây?
Ưng Ca khẽ nhìn một chút, sau đó không chút khách khí nói:
- Cái này thì cậu đi mà hỏi cỗ thi thể bên trong quan tài, chứ bọn tôi sao biết được.
Hắn ta và Dương Gian là một phe, lại thêm chuyện xảy ra lúc trước, cho nên nói, Phiền Hưng là đối thủ một mất một còn.
Hiện tại nguy hiểm liên tục xuất hiện, bất cứ ai cũng có thể chết đi, nên không cần thiết phải khách khí.
- Đại sảnh đang tối dần…
Hai con mắt tiều tụy của Dương Tiểu Hoa khẽ nhìn về phía đằng sau đại sảnh.
Trước đó, bên ngoài vẫn có hơi tối, nhưng ít nhiều gì vẫn còn có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhưng hiện tại, bất tri bất giác đại sảnh đã bị bóng tối bao phủ. Bóng tối này rất đặc biệt. Bởi vì nó dừng lại bên cạnh vách tường giữa đại sảnh và hậu đường, không hề tiến đến.
Toàn bộ tòa cổ trạch đều bị hắc ám bao phủ.
Hiện tại chỉ còn chỗ xung quanh quan tài màu đỏ là không bị lực lượng linh dị xâm lấn. Dường như chỗ này là nơi an toàn duy nhất ở bên trong cổ trạch.
- Suy đoán kia là chính xác. Ngày hôm nay chính là gác đêm. Nếu không phải chúng ta đã đi đến hậu đường mà nói, chờ đến khi đống hắc ám kia xâm lấn cổ trạch, chỉ sợ toàn bộ chúng ta sẽ gặp phải nguy hiểm.
Giờ khắc này Dương Gian mơi xem như hoàn toàn xác nhận.
- Bên trong hành lang có tiếng động…
Còn chưa chờ cho đám người kịp buông lỏng.
Thì từ trong hành lang, chỗ mà trước đó bị hắc am bao phủ đột nhiên truyền đến động tĩnh. Những âm thanh này khó rõ ràng, cũng rất cổ quái. Nó giống như âm thanh ma sát của ghế khi bị kéo đi, lại giống như có ai đó đang ở trong hành lang và mang đi một ít đồ dùng ở trong phòng, còn có tiếng bước chân nặng nề quanh quẩn. Ngoại trừ những cái đó ra, bọn họ thậm chí còn nghe được cả tiếng nước nhỏ tí tách.
Giống như có người nào đó vừa tắm rửa xong, chưa kịp lau khô thân thể, nên nước nhỏ xuống vậy.
Dường như mọi thứ bên trong cổ trạch đang trở nên náo nhiệt, không còn vẻ âm u đầy tử khí như lúc nãy.
Ngay khi những động tĩnh này xuất hiện, tất cả mọi người đều giữ yên lặng, không dám nói lung tung, cũng không dám cử động, sợ phát ra tiếng động lại hấp dẫn lệ quỷ đi vào.
Càng ngày, những động tĩnh kia không hề biến mất, mà ngược lại nó càng phát ra rõ ràng hơn. Đồng thời càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.
- Ầm!
Một tiếng động cực lớn truyền đến từ ngoài sại sảnh. Đó là âm thanh của chiếc ghế bị quảng xuống đất và vỡ tan thành từng mảnh, vụn gỗ văng khắp nơi.
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng:
"Có quỷ đang phá hỏng chiếc ghế bành màu đen kia sao? Là vì quỷ không tìm thấy mục tiêu ở bên trong hành lang nên nó mới làm loạn hay sao?"
- Sa sa… Rè! Rè!
Đúng lúc này, bên trong hành lang đột nhiên xuất hiện một âm thanh kỳ quái. Âm thanh này giống như tiếng kêu của một chiếc đài phát thanh kiểu cũ. Giờ phút này đài phát thanh không bắt được tín hiệu, nên mới phát ra loại âm thanh như vậy.
"Không thể nào, nó thực sự chạy đến?"
Ngay khi nghe được âm thanh này, con ngươi Phiền Hưng khẽ co lại, sau đó vô ý thức nhìn xem vị ngự quỷ nhân bên cạnh.
Toàn thân người kia căng cứng, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn ta không dám nhìn về phía đại đường, chỉ hơi cúi đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ sợ chiếc đài phát thanh quỷ kia đã tìm đến đại sảnh.
Mà người kích hoạt nguyền rủa của nó chính là hắn ta.
Chỉ là không một ai trong đám người dám nói. Bởi vì không một ai dám chắc, lời nguyền rủa kia chỉ nhắm vào một mình tên kia. Mà có khả năng nó nhắm vào toàn bộ người có mặt ở trong phòng lúc đó.
Bởi vậy.
Những người khác cũng không có vạch trần.
Dù sao Dương Gian cũng không biết.
Trong tình huống như hiện tại, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Lỡ để cho Dương Gian biết chuyện, mà hắn lại muốn xử lý đám người bọn họ để đảm bảo an toàn. Thì ngày hôm nay, bên trong hậu đường sẽ không thể tránh khỏi một cuộc chiếc sống mái.
Nhưng ánh mắt của Dương Gian là cỡ nào tinh minh.
Ngay khi tiếng kêu kỳ quái của chiếc đài phát thanh kia vang lên, đám người đồng loạt biến sắc. Cảnh tượng như vậy đã lọt vào tầm mắt của hắn.
Trong lòng Dương Gian lập tức có suy đoán.