"Trước đó bọn họ từng tiếp xúc qua chuyện linh dị tương tự với đài phát thanh này hay sao?"
Theo thời gian dần trôi qua.
Hiện tượng linh dị bên trong cổ trạch càng lúc càng trở nên nghiêm trọng. Từ bên trong hậu đường, mọi người có thể nghe được tiếng của thứ gì đó đang chạy chân trần ở bên trong cổ trạch. Bởi vì sàn nhà cổ trạch đều được lát gạch xanh, nên dù người kia chạy bằng chân trần cũng phát ra từng tiếng cộc cộc tương đối rõ.
Người đưa thư tên là Đại Mạnh kia khẽ lẩm bẩm một tiếng:
- Có phải một con quỷ vừa tắm xong, không mặc quần áo và đang chạy loạn ở bên trong đại sảnh?
Dương Gian nhìn lấy hắn ta.
- Có phải là cậu cảm thấy bản thân rất hài hước?
Đại Mạnh không đáp lại. Mặc dù hắn ta mở miệng trêu đùa một chút, nhưng toàn thân lại căng cứng. Bởi vì hắn ta đang sợ có thứ gì đó thực sự chạy từ trong đại sảnh đến hậu đường.
Nhưng theo như tình hình trước mắt.
Dường như con quỷ kia không phát hiện ra chỗ này.
Quả nhiên, mục đích của việc gác đêm chính là trông coi quan tài, mà ở đây cũng là chỗ an toàn nhất.
Nhưng điều khiến cho đám người để ý không phải là những động tĩnh kỳ quái kia. Mà chính là âm thanh kỳ quái của đài phát thanh đang tới gần.
Âm thanh của chiếc đài phát thanh này dường như một đường chạy từ cửa của cổ trạch về phía hậu đường.
Âm thanh của nó càng ngày càng gần.
Âm thanh sa sa cũng càng ngày càng rõ.
Trong lòng Phiền Hưng có chút thấp thỏm bất an.
"Quỷ thực sự sẽ tìm đến đám người mình hay sao?"
Nhưng càng sợ cái gì thì cái đó lại đến.
Âm thanh sa sa của chiếc đài phát thanh kia thực sự xuất hiện.
Nó liền dừng ở vị trí cửa ra vào.
Khoảng cách giữa hai bên chỉ là một đường ranh giới từ hắc ám.
- Đây là hiện tượng linh dị cách chúng ta gần nhất. Bên trong đại sảnh không an toàn?
Ưng Ca nhìn chằm chằm vào lối đi.
Một chiếc đài phát thanh cũ kỹ xuất hiện trước cửa, đồng thời chậm rãi di động về phía đại sảnh.
Dường như phía sau chiếc đài phát thanh này có thứ gì đó đang đẩy nó.
Linh dị đã xâm lấn đến đại sảnh.
- Sa sa sa.
Đài phát thanh kia dường như đang bắt tín hiệu.
Giờ khắc này, giống như nó đột nhiên bắt được tín hiệu, tiếng sa sa kia lập tức biết mất không thấy đâu nữa.
Một âm thanh quái dị phát ra từ đài phát thanh.
- Ngươi, các người đang ở bên trong đúng không? Ha ha, hắc hắc.
Sắc mặt của tất cả mọi người đồng loạt biến đổi.
…
Giờ khắc này, một chiếc đài phát thanh cũ kỹ đang bị thứ gì đó đẩy về phía hậu đường. Khoảng cách với đường ranh giới bằng hắc ám chỉ còn chừng mười centimet.
Nhưng khoảng cách đó dường như đã chứng minh cho đám người biết, một loại hiện tượng linh dị khổng bố nào đó đã vượt quá giới hạn, thành công xâm lấn vào hậu đường.
Gác đêm, đám người cho rằng đứng ở bên cạnh quan tài trong hậu đường là an toàn nhất.
Nhưng hiện tại, điều đó chưa chắc.
Câu nói phát ra từ trong đài phát thanh khiến cho đám người phải cảm thấy rùng mình.
- Ngươi, các ngươi đang ở bên trong đúng không? Ha ha, hắc hắc…
- Các ngươi nhất định đều ở trong đó. Sa sa!
- Ha ha, hắc hắc, ta đã tìm ra các ngươi rồi.
Từ bên trong chiếc đài phát thanh cũ kỹ liên tục phát ra từng câu nói, giống như lời thì thầm của lệ quỷ vậy.
- Chết tiệt.
Phiền Hưng đột nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ, giống như một cỗ thi thể phát ra oán khí trước khi chết vậy. Giờ phút này, bộ dạng của hắn ta liền biến đổi, tro tàn, ảm đảm, dữ tợn, quỷ dị.
Cứ như lúc này hắn ta đã hóa thành lệ quỷ vậy.
Lời này vừa ra, chiếc đài phát thanh cũ kỹ kia đột nhiên tan vỡ.
Cứ như nó mất đi lực lượng linh dị chèo chống, lập tức vỡ tan, sau đó biến thành từng mảnh vụn. Nhưng sau khi vỡ, bên trong đài phát thanh chỉ là một chiếc vỏ rỗng, không có gì, chỉ nhiều mấy khối bùn đất màu đen, không hề có linh kiện điện tử gì gì đó.
Dựa theo tình huống bình thường mà nói, chiếc đài phát thanh này đơn giản chỉ là một cái mô hình, không thể nào bắt tín hiệu hay phát ra âm thanh.
Dương Gian khẽ liếc Phiền Hưng một chút.
"Sử dụng đến lực lượng linh dị sao? Tiếng gầm này có chút đặc biệt."
Đây là lần đầu tiên hắn thấy tên Phiền Hưng này sử dụng đến lực lượng linh dị. Sau khi gầm nhẹ một tiếng, bộ mặt quỷ dị của Phiền Hưng lại khôi phục vẻ bình thường.
Ở bên cạnh có người nhỏ giọng hỏi:
- Có tác dụng sao?
- Không rõ lắm. Nhưng tôi cảm thấy, nếu còn không động thủ nữa mà nói, thứ quỷ quái này sẽ thực sự đi vào. Ra tay trước, chặt đứt môi giới, ngăn chặn nguyền rủa, như vậy có lẽ tạo được một chút tác dụng. Dù nó có là lệ quỷ đi nữa cũng chẳng sao, toàn bộ chúng ta đều là ngự quỷ nhân, sẽ không đến mức không có chút phần thắng nào chứ.