Phiền Hưng nói như vậy là đang tự an ủi bản thân, cũng nhắc nhở những người khác.
- Cách làm này đúng là không sai.
Trong lòng Dương Gian cũng thầm tán thành loại hành vi này của Phiền Hưng. Nếu cứ để cho hiện tượng linh dị tùy tiện xuất hiện mà nói, khả năng bản thân sẽ dần dần rơi vào hiểm cảnh.
Giờ phút này ra tay mà nói sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng mà…
Mọi thứ chưa bình tĩnh được quá lâu, ở bên trong hắc ám lần nữa xuất hiện một chiếc đài phát thanh cũ kỹ. Vẫn nằm vững vàng trên mặt đất như trước, bộ dạng giống y như đúc, có thể nói là không có gì thay đổi.
- Sa sa…
Âm thanh vừa quen thuộc vừa quỷ dị lại lần nữa xuất hiện.
Đồng thời, rất nhanh sau đó, đài phát thanh lại lần nữa thu được tín hiệu. Âm thanh sa sa kia lập tức biến mất, thay vào đó là giọng điệu quỷ dị như vừa rồi.
- Các ngươi... Không sống nổi qua đêm nay đâu… Sa sa!
Nghe nó nói như vậy.
Không ít người ở trong này đều đổ đầy mổ hôi lạnh. Giờ khắc này bọn họ có cảm giác giống như bản thân đang bị lệ quỷ để mắt đến. Cứ như câu nói vừa nãy muốn biến thành sự thật.
"Vô dụng hay sao?"
Lúc này trong lòng Phiền Hưng có chút chột dạ.
Lực lượng linh dị của hắn ta không có cách nào chặt đứt nguyền rủa.
"Đêm nay mình thực sự sẽ chết sao?"
Bàn tay của Dương Tiểu Hoa hơi trắng bệch, gắt gao cầm chặt lấy quả bóng bay màu đỏ đậm, mím môi không nói lời nào.
Tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực, giống như nhịp tim đang chậm dần.
- Tao ở ngay chỗ này. Nếu mày cảm thấy làm được thì cứ thử một chút.
Giờ khắc này, người phá vỡ đi bầu không khí tuyệt vọng này chính là Dương Gian. Hắn cầm chặt cây trường thương trong tay, chậm raix đi qua, đưa tay nhặt chiếc đài phát thanh từ dưới đất lên, sau đó ngay mặt nói với nó.
Sau khi nói xong liền vung tay một cái.
Đài phát thanh lập tức bị hắn ném ra ngoài đại sảnh.
Nhưng trước khi chiếc đài phát thanh kia biến mất, từ trong nó truyền ra một giọng nói đứt quãng.
- Ngươi, rốt cục là người hay là quỷ? Sa sa!
Âm thanh biến mất.
Dài phát thanh đã chui vào trong hắc ám, nhưng đám người lại không nghe thấy tiếng động của thứ gì đó rơi xuống đất, cực kỳ cổ quái.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mảnh hắc ám phía trước mặt, trong lòng vừa lo vừa sợ.
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Ba tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên ở trong hậu đường.
Đám người lập tức giật mình, vội lấy lại tinh thần.
Dương Gian cầm cây trường thương nứt nẻ ở trong tay, gõ xuống mặt đất ba phát. Sau đó lạnh lùng nói:
- Tối hôm nay, đừng ai ôm tâm lý may mắn ở trong lòng. Nếu có bất cứ thứ gì dám xông vào chỗ này, lập tức đối kháng. Chỗ này là khu vực an toàn cuối cùng. Một khi nơi đây bị quỷ xâm lấn, tất cả chúng ta sẽ phải đoàn diệt.
- Nếu toàn bộ ngự quỷ nhân mà liên thủ lại, ngay cả chuyện linh dị cấp S cũng dám đụng. Chó bị ép buộc quá còn biết nhảy tưởng, mấy người sợ cái gì chứ?
Cẩn thận không phải là nhát gan.
Trước đó Dương Gian không muốn loạn động mọi thứ vì thời gian bảy ngày còn rất lâu. Có thể không ra tay hắn sẽ cố gắng không động thủ, nhằm duy trì trạng thái. Đồng thời, hắn cũng không muốn đối kháng với lệ quỷ, kẻo lại không có tinh lực để đối phó với những nguy hiểm ở phía sau.
Nhưng hiện tại.
Quỷ đã xông đến trước mặt.
Trong tình huống không còn cách nào khác, đương nhiên hắn sẽ phải ra tay.
Sau lưng Dương Gian, quỷ ảnh khẽ lắc lư.
Một mảng đen như mực chậm rãi bao phủ trên mặt đất, đồng thời kéo dài, lan dần về phía lối nhỏ đi thông từ hậu đường ra đại sảnh.
Cầm chặt cây trường thương nứt nẻ, hắn đi lên phía trước mấy bước đứng chắn giữa lối đi.
- Gác đêm, có lẽ không phải là canh gác cỗ quan tài kia, mà chính là thủ ở chỗ này suốt đêm, tránh bị lệ quỷ giết. Ai sợ chết thì từ cửa sau chạy đi, có lẽ mấy người còn có một xíu cơ hội chạy ra khỏi đây.
Những người khác đều kinh ngạc nhìn lấy Dương Gian.
Bất cứ ai trong bọn họ đều không ngờ được, vào lúc này Dương Gian không hề tìm bọn họ tính sổ. Mà ngược lại, tỏ ra thái độ bình thường, muốn ở lại chỗ này đối kháng với lệ quỷ.
Có người run rẩy hỏi.
- Chỉ với mấy người chúng ta liệu có thủ được một đêm nay không?
Chỉ cần có chút đầu óc đều sẽ hiểu.
Hiện tại bên ngoài cổ trạch đều là lệ quỷ lảng vảng. Không ai biết ngoài đó có bao nhiêu con lệ quỷ.
Còn ngự quỷ nhân thì sao?
Chỉ cần dùng lực lượng linh dị thêm mấy lần, bọn họ liền chết bất đắc kỳ tử. Kể từ khi đi xuống khỏi xe buýt quỷ trạng thái của bọn họ cũng không tốt lắm.
Dương Gian lạnh lùng nhìn người kia một cái:
- Cậu còn lựa chọn sao?
- Đúng vậy, chúng ta không còn lựa chọn nữa. Tất cả mọi người chuẩn bị liều mạng với lệ quỷ đi.