- Tôi không sao.
Lúc này, Chu Đăng đã được Dương Gian kéo trở về bên trong quỷ vực. Hắn ta thở phì phò, mồ hôi lạnh ứa ra. Lực lượng linh dị ăn mòn thân thể dần tiêu tán, khuôn mặt tro lạnh bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
Dù vậy, thiếu chút nữa hắn ta đã không thể trở về được.
- Thất bại sao? Cách sử dụng của chén cơm này không phải là vải ra đất, cũng không phải đặt dưới đất để nuôi dưỡng lệ quỷ.
Lúc này Lý Dương đã trở thành người tàn tật, hắn ta thiếu mất hai chân cùng một tay. Vì thế không còn cách nào khác ngoài việc ngồi yên ổn bên trong quỷ vực và nghiêm túc phân tích tình hình.
Nếu đã hành động không tiện, vậy thì động não một chút.
- Tuy nhiên hành động mạo hiểm vừa rồi của Chu Đăng cũng không phải hoàn toàn vô dụng. Đội trưởng, lúc nãy những hạt cơm rơi ra ngoài đều bị biến mất. Có lẽ đây là một manh mối rất quan trọng.
Dương Gian nhìn về phía đống cơm mà Ưng Ca rải trên mặt đất.
- Tôi đã nhìn thấy, cho nên tôi đoán, cơm này sẽ không thể cách người quá xa, nếu không chẳng những không phát huy ra tác dụng gì mà còn làm lãng phí.
Liễu Thanh Thanh nói:
- Mấy người còn nhớ rõ việc vẩy tro cốt ở trước cửa không? Có lẽ cơm này cũng được dùng như thế, ngăn cách lệ quỷ. Đem thứ này vải thành vòng tròn có thể ngăn cản lệ quỷ tập kích.
Dương Gian nói:
- Khả năng này không lớn. Mỗi một vật phẩm linh dị đều có cách dùng khác nhau, không thể hùa theo như vậy. Nó cũng giống như việc bên trong chuyện linh dị không tồn tại hai con lệ quỷ giống nhau. Nhất định còn tồn tại phương pháp sử dụng khác nào đó.
Hắn khẽ đưa tay ra hiệu.
- Tôi cần phải đi ra thử sai. Mấy người cách tôi xa xa một chút.
Sau đó Dương Gian liền nhanh chóng đi đến giữa đại sảnh, rời xa cỗ quan tài màu đỏ, cũng cách xa đám người.
Bản thân hắn có quỷ vực nên có thể rút về bất cứ lúc nào.
Lúc này.
Bên trong cổ trạch lập tức hiện ra bộ dạng của Dương Gian đang cầm bát cơm trắng trong tay.
Hắn rời khỏi năm tầng quỷ vực, nhưng quỷ vực của hắn vẫn còn duy trì. Mắt quỷ không ngừng dòm ngó đám người, tỏa ra ánh sáng màu đỏ tươi.
Giờ khắc này.
Hắn thậm chí còn không định sử dụng đến vũ khí linh dị, mà đặt cây trường thương ở bên cạnh.
Bởi vì nó không cần thiết.
Nơi này có quá nhiều lệ quỷ. Nếu không tìm ra phương pháp sử dụng mà nói, dù cho hắn thêm mười cái đinh đóng quan tài cùng mười thanh sài đao đi nữa cũng vô dụng. Bởi vì hắn chịu trả không nổi cái giá khi sử dụng vật phẩm linh dị, kiểu gì cũng sẽ bị lệ quỷ hao tổn cho đến chết.
Ngay khi Dương Gian vừa xuất hiện.
Bóng dáng lệ quỷ mơ hồ ở trên vách tường liên động, nó khẽ lắc lư, chạy về phía hắn.
Dương Gian dùng quỷ ảnh bao phủ toàn thân, khiến cả người hắn cứ như được bao bọc bởi một một tầng bóng ma vậy, trực tiếp ngăn cách ảnh hưởng của con lệ quỷ kia.
Chỉ cần thân thể hắn không biến thành hình bóng ở trên mặt đất, như vậy hắn sẽ không bị con lệ quỷ kia tập kích. Cho nên tạm thời hắn không muốn để ý đến con lệ quỷ ở trên vách tường này.
"Mặc dù trước đó đã có Ưng Ca cùng Chu Đăng đi ra thử sai, nhưng lần thứ ba ra ngoài, số lượng lệ quỷ để mắt đến mình vẫn có không ít."
Dương Gian lập tức nhìn thấy, trong đống lệ quỷ đang tràn vào cổ trạch có mấy thân ảnh khủng bố xông về phía hắn.
Tuy nhiên thứ mà hắn chú ý đến chính là chiếc ghế bành màu đen kia, lúc này nó không có động tĩnh.
Kế đó, một đoàn hắc ám ở phía sau liền bị nó ngăn cản, không thể nào tiến tới.
Hắn phải sử dụng thanh sài đao ba lần, liên tục chặt đứt hai cánh tay của nó thì mức độ nguy hiểm của con lệ quỷ này mới giảm xuống, mới ngừng hành động.
Mà cái giá phải trả.
Phía trên bàn tay quỷ của Dương Gian đã xuất hiện một lổ hổng dữ tợn. Vết thương này sâu vào tận xương, lộ ra huyết nhục ở bên trong.
Nhưng vết thương này đang dần khép lại. Mặc dù vết thương rất sâu, nhưng tạm thời không đáng ngại. Bởi vì năng lực tiếp nhận nguyền rủa từ thanh sài đao của bàn tay quỷ rất mạnh. Nếu đổi lại là người bình thường mà nói, khả năng đã sớm đứt tay rồi.
Một con lệ quỷ đã xông đến gần Dương Gian.
Con lệ quỷ này giống như hai người đi song song với nhau. Thân thể dính vào một chỗ, cứ như trên cổ mọc ra hai cái đầu vậy. Không biết cái đầu nào là lệ quỷ, cái nào là người bình thường. Có khả năng cái này là do lệ quỷ xâm lấn vào thân thể của người sống tạo ra, giống như việc lệ quỷ kí sinh trên thân thể người thường vậy.
Con quỷ kia nhanh chóng đến gần, sau đó vươn tay ra, giống như muốn bỏ qua cỗ thân thể hư thối kia, một lần nữa thay đổi vật chủ.
Dương Gian là mục tiêu mới của nó.
Cho nên, ngay khi nó đưa tay ra, Dương Gian liền biết, nửa bên phải chính là lệ quỷ.
Trong quãng thời gian ngắn ngủi khi con lệ quỷ này tiếp cận, chỉ chừng mười giây, Dương Gian đã làm ra một động tác.
Hắn đưa tay nắm lấy một ít cơm.
Đây không phải là hắn đang suy đoán lung tung, mà cái này cũng có liên quan đến một ít phong tục tổ chức tang lễ trong dân gian. Nghe đồn người sau khi chết sẽ xuống địa ngục, mà trên đường đi phải đi qua một số cửa ải. Ở xung quanh những cửa ải này sẽ có chó hoang, gà rừng. Chúng không ngừng tập kích oan hồn qua lại. Vì thế người sau khi chết phải cầm theo hai hạt cơm để khi đi qua chỗ này vứt cho gà rừng và chó hoang ăn, đảm bảo an toàn trên đường đi.