Dương Gian đã tìm ra phương pháp sống sót ở ngày thứ năm.
Thông qua việc nhuốm máu cơm, đưa cho lệ quỷ ăn, có thể tạm thời ổn định hành vi của lệ quỷ, khiến chúng không tập kích người.
Phương pháp này rất đơn giản.
Nhưng phương pháp đơn giản đó lại suýt chút nữa khiến đám người phải chết ở chỗ này. Có thể sống sót không phải là vì may mắn, mà năng lực giữ mạng của những người còn lại đủ mạnh, không bị lệ quỷ lập tức xử lý.
Sau khi biết rõ phương pháp, mọi người nhanh chóng chuẩn bị.
Bọn họ lập tức dùng máu tươi nhuộm đỏ cơm, đồng thời cũng lưu lại một ít làm đồ dự bị. Đề phòng lãng phí cùng không đủ.
- Tôi chuẩn bị thu hồi quỷ vực. Ở trong tình huống hiện tại, mặc dù tôi còn có thể duy trì, nhưng áp lực quá lớn.
Dương Gian mở miệng nhắc nhở đám người.
Liễu Thanh Thanh nói:
- Hiện tại đã tìm ra phương pháp chính xác, hẳn sẽ không lại xảy ra vấn đề gì nữa đâu.
Chu Đăng cùng Lý Dương cũng gật gật đầu, biểu thị bản thân đã chuẩn bị xong.
Thấy vậy.
Dương Gian không nói hai lời, lập tức thu hồi quỷ vực.
Năm tầng quỷ vực vừa biến mất, bóng dáng của đám người hiện ra.
Quỷ lập tức có động tác. Có lệ quỷ đang đến gần, nhưng cũng có lệ quỷ đã bắt đầu tập kích bọn họ trong vô thanh vô tức.
Nhưng lúc này, trong tay mỗi người đều đang nắm lấy một nắm cơm bị dính máu.
Quỷ lập tức thay đổi mục tiêu.
Không đi giết chết mấy người bọn họ, mà giống như những con lệ quỷ lúc trước. Từ trong tay bọn họ lấy đi một hạt cơm, sau đó dần dần biến mất, chỉ để lại một bóng dáng mơ hồ, đứng yên tại chỗ.
- Phương pháp này quả nhiên hữu dụng.
Chu Đăng nhìn thấy cơm dính máu ở trong tay đang dùng tốc độ mà mắt trần có thể phát hiện để giảm bớt. Trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
Quỷ đang biến mất, mọi người cũng không đụng đến bất cứ tập kích nào.
Áp lực chợt giảm.
- Dội trưởng Dương, sao cậu có thể nghĩ đến phương pháp dùng máu tươi để nhuốm đỏ cơm vậy?
Chu Đăng nhìn về phía Dương Gian.
- Những ngự quỷ nhân ở thời kỳ dân quốc đều thích chơi đùa kiểu như này.
Sắc mặt Dương Gian cực kỳ bình tĩnh, nhưng bên trong con ngươi lại vẫn ngưng trọng như trước, không có chút nào buông lỏng.
Chu Đăng nói:
- Trước kia cậu cũng từng tiếp xúc qua loại như này rồi?
Dương Gian lập tức nói ra một thứ.
- Búp bê thế mạng.
Chu Đăng có chút sững sờ. Hắn ta đương nhiên biết búp bê thế mạng. Đây là vật phẩm linh dị của tổng bộ, cực kỳ hiếm. Nó chỉ được tổng bộ dùng để khen thưởng cho những người phụ trách có công lao rất lớn. Hắn ta cũng chỉ biết qua, chứ chưa hề lấy được.
- Giống với phương pháp sử dụng của búp bê thế mạng? Tuy nhiên cái này cũng chỉ là giống mà thôi. Tôi nghĩ, nó không đủ để cậu đánh cược chiêu này đi.
Dương Gian không nói lời nào.
Nhưng Lý Dương lại hiểu.
Là bởi vì chủ nhân của căn phòng 301 kia.
Bọn họ từng đi đến thành phố Đại Xuyên và nhìn thấy bàn làm việc kia ở trong phòng 301. Bọn họ nghi ngờ nó là chỗ chế tạo búp bê thế mạng.
Mà ở chỗ này, Dương Gian cùng Lý Dương đều nhìn thấy thân ảnh của bà lão phòng 301 ẩn hiện.
Thậm chí bà lão kia đã tiến vào bên trong cổ trạch.
Một bên là bà lão, bên kia là ông lão vừa chết đi không lâu.
Một nam một nữ, đều là nhân vật ở thời kỳ dân quốc. Trong tình huống như vậy không khỏi khiến cho suy đoán của bọn họ sẽ nghĩ theo chiều hướng hơi liên quan đến nhau.
- Bất kể thế nào, có thể còn sống sót là tốt nhất.
Ưng Ca vẫn chưa chết, viên xúc xắc ở trước mắt hắn ta đang chuyển động chậm dần.
Điều này có nghĩa lệ quỷ ở bên cạnh hắn ta đang càng ngày càng ít.
Mức độ hung hiểm bên trong cổ trạch đang bị giảm xuống.
Nhưng Lý Dương lại lộ ra vẻ lo lắng.
- Đừng cao hứng quá sớm. Chỉ có ba bát cơm, liệu chúng có lấp đầy dạ dày của đám lệ quỷ kia không?
- Ngày đầu tiên nhập liệm, ngày thứ hai gác đêm, ngày thứ ba báo tang, ngày thứ tư phúng viếng và ngày thứ năm là tiệc quỷ. Có ngày nào là không xảy ra vấn đề đâu. Dù cho cân bằng có khôi phục lại đi nữa, tại thời điểm nửa giờ cuối cùng cũng đều cực kỳ hung hiểm.
Hắn ta nhìn lấy thân thể bị mất đi hai chân cùng một tay, sau đó rơi vào trầm tư.
Dương Gian nói:
- Không nên quá bi quan. Mấy ngày trước đó xảy ra vấn đề là vì chúng ta không có đề phòng trước, cũng không biết phương pháp chính xác. Hiện tại đã biết tình huống, nên mọi thứ sẽ tốt hơn nhiều. Cho dù có hung hiểm đi nữa, nó cũng không biến thành như lúc trước, không lực chống cự.
- Tôi tin tưởng ngày hôm nay chúng ta sẽ bình yên vô sự. Với lại, ba bát cơm đã dủ dùng.
- Đã là ngày thứ năm rồi, chỉ cần cố gắng chịu đựng một đoạn nữa liền có thể vượt qua.