Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2144 - Chương 2144: Quả Bóng

Chương 2144: Quả Bóng

Chu Đăng gật gật đầu, dường như tâm tình tuyệt vọng không thể nào nhiễm vào người của hắn ta.

Chẳng qua hắn ta cảm thấy lần này bản thân không mò được thứ đồ tốt nào có hơi thua thiệt một chút. Đèn lồng trong tay bị cướp, lấy nhang cũng vô dụng. Hiện tại trên người chỉ còn lại một chiếc tang phục.

Còn nguy cơ sinh tử, cái đó không tính là gì.

Thân là ngự quỷ nhân, lại là người phụ trách, hắn ta đã trải qua quá nhiều nguy hiểm. Mặc dù lần này hơi đặc biệt một chút, nhưng chỉ cần không chết liền không sao.

Nếu như chết, vậy càng không có vấn đề gì nữa.

Ưng Ca nói.

- Hẳn chúng ta nên nghĩ xem chuyện của ngày thứ sáu. Hiện tại chúng ta đã tìm ra phương pháp sống sót, lượng cơm cũng coi như dư dả. Nên đây sẽ là thời điểm an toàn nhất. Vì thế trước mắt cần cân nhắc, phòng ngừa chu đáo mọi thứ.

Trong lòng hắn ta mơ hồ có chút bất an.

Bởi vì tiếng nhạc ở trong đầu của hắn ta đã liên tục vang lên mấy ngày. Thứ này được Dương Gian sử dụng tại ngày thứ hai, gác đêm, hiện tại đã là ngày thứ năm.

Mà Dương Gian từng nói qua, hộp âm nhạc này chỉ đảm bảo người sống được mấy ngày mà thôi.

Còn về phần mấy ngày, là ba ngày, năm ngày hay bảy ngày, không một ai biết. Cái này phải xem vận khí của mỗi người.

Ưng Ca cảm thấy bản thân đã sống qua ba ngày, nên thời gian còn lại không còn bao nhiêu.

Chu Đăng lắc đầu nói.

- Hiện tại, chúng ta đều không có bất cứ manh mối nào cho ngày thứ sáu cả. Trước đó, phân tích và suy đoán của mọi người rất chuẩn xác. Nhưng ở hai ngày cuối cùng này lại bắt đầu xuất hiện tình trạng không có thông tin.

Lý Dương đáp.

- Đúng là như vậy. Hiện tại toàn bộ tin tức bên trong cổ trạch đều đã dùng hết. Ngày thứ sáu đúng là không có bất cứ manh mối nào. Nhưng tôi cảm thấy nó hẳn có liên quan đến ngày thứ bảy.

Dương Gian nói:

- Cậu có ý tưởng gì sao?

- Xin lỗi. Tạm thời tôi cũng không nghĩ được gì. Chỉ mơ hồ cảm thấy nên suy đoán theo phương hướng này mà thôi.

Lý Dương lắc lắc đầu, tỏ ra có chút hổ thẹn.

Dương Gian nói:

- Trong hai ngày thứ sáu và thứ bảy, nhất định phải có một ngày là đưa tang, cũng chính là nhấc lên cỗ quan tài màu đỏ này rời khỏi cổ trạch. Mang ông lão này đến bãi đất trống đằng sau chôn xuống. Nếu ngày thứ bảy là đưa tang mà nói, như vậy nó sẽ trùng lặp với đầu thất.

Chu Đăng hỏi:

- Cho nên cậu cảm thấy ngày mai chính là ngày đưa tang? Thế ngày thứ bảy thì sao?

Tròng mắt Dương Gian khẽ híp:

- Ngày thứ bảy là ngày hoàn hồn, tất cả chúng ta phải ở bên trong cổ trạch, cùng vượt qua ngày nguy hiểm nhất. Chờ đến mười hai giờ, lại đưa bức thư này ra ngoài, như vậy nhiệm vụ liền hoàn thành.

Liễu Thanh Thanh nói:

- Nếu đoán sai, ngày đưa tang sẽ là ngày chúng ta đoàn diệt.

Dương Gian đáp lại với giọng điệu cực kỳ chắc chắn.

- Sẽ không đâu. Ngày mai chắc chắn là ngày đưa tang. Ở ngày thứ bảy hoàn hồn không thể nào lại đưa tang được.

Liễu Thanh Thanh nhíu nhíu mày:

- Cậu dựa vào cái gì để khẳng định việc này?

Dương Gian nói:

- Suy luận ngược. Ngày thứ bảy sẽ là ngày hoàn hồn, còn ngày thứ sáu là ngày đưa tang. Nếu xáo trộn trình tự này mà nói, tất cả mọi thứ đều trở nên lộn xộn không có quy tắc. Trước đó, bưu điện quỷ cũng yêu cầu chúng ta ở trong cổ trạch chờ bảy ngày. Mà bảy ngày này, ngay từ ngày đầu tiên đã bắt đầu hoạt động dựa theo tình tự tổ chức tang lễ.

- Đúng thời gian, đúng phương pháp, điều này có nghĩa là những gì chúng ta làm trước đó đều đúng. Nếu đi sai một bước mà nói, chúng ta đã sớm chết sạch rồi.

- Quy luật, mấy ngày trước là khó khăn nhất. Hiện tại, rất nhiều chuyện đã kết thúc. Chỉ còn lại hai ngày, tôi không nghĩ ra được phương pháp gì.

Bốn người Liễu Thanh Thanh, Chu Đăng, Ưng Ca, Lý Dương đều rơi vào trầm tư.

Suy nghĩ kỹ lại mà nói, lời này của Dương Gian tương đối hợp tình hợp lý.

Trình tự cơ bản đã hoàn thành xong, hiện tại chỉ còn lại một ngày đưa tang cùng một ngày hoàn hồn nữa là vừa đủ bảy ngày. Cái này cũng vừa đúng với bảy ngày đặc thù.

Chu Đăng sờ sờ cằm rồi nói.

- Cho nên ngày mai chúng ta phải nhấc cỗ quan tài này rời khỏi cổ trạch, tiến ra khu rừng phía sau và chôn xuống?

Lý Dương nói:

- Tôi cảm thấy suy đoán này của đội trưởng hẳn không sai. Tạm thời cứ quyết định như thế đi. Nếu ai có ý kiến khác thì có thể nói ra, sau đó mọi người lại tiếp tục thảo luận một chút.

Ưng Ca lắc lắc đầu nói:

- Tôi không có ý kiến.

Sau đó hắn ta nhìn về phía nóc nhà ở bên cạnh.

Quả bóng bay màu đỏ đậm đang lơ lững giữa không trung, phía dưới là thi thể của Dương Tiểu Hoa. Lúc này trên mặt cô ta dán một tấm giấy vàng, che kín mặt, không có khí tức.

Bình Luận (0)
Comment