Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2150 - Chương 2150: Gặp Ở Tầng Năm

Chương 2150: Gặp Ở Tầng Năm

Là mãnh nhân được giới linh dị công nhận. Từ khi xuất đạo đến giờ không biết xử lý bao nhiêu ngự quỷ nhân. Thậm chí Diệp Chân, lão đại của thành phố Đại Hải, chỉ vì khiêu khích mấy lần mà bị Dương Gian đóng đinh trên mặt đất như một con chó chết.

Vốn là người mạnh nhất, là kẻ vô địch, nhưng hiện tại đã trở thành chuyện cười.

Nếu không phải tổng bộ phái Vệ Cảnh đến hòa giải mà nói, khả năng Diệp Chân đã chết.

Trừ chuyện đó ra, lúc trước Dương Gian từng một người đi tiêu diệt Hội anh em, giết chết Phương Thế Minh… Khiến hội phó của Hội anh em là Hạ Thiên Hùng phải trốn ra nước ngoài vì sợ hãi.

Những chuyện tương tự như vậy còn có không ít.

Biết càng nhiều liền càng kiêng kỵ Dương Gian, chứ không phải kiêu khích.

Liễu Thanh Thanh muốn sống sót, đạo lý này không sai.

Nhưng bên trong chuyện linh dị, nói đạo lý có tác dụng sao? Thực tế còn không phải là nắm đấm ai lớn thì nghe theo người đó hay sao?

Giống như Dương Gian nói lúc trước, nếu có bản lĩnh thì sống mái với hắn, người nào thắng, người đó làm lão đại.

Còn làm không được thì nên ngoan ngoãn nghe lời.

Còn nếu không nghe lời, định gây sự, vậy bị xử lý cũng là đáng đời.

Trong lòng Chu Đăng âm thầm đậu đen rau muống, nhưng bề ngoài lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, chẳng hề nói một câu, chỉ nhìn lấy sự việc tiến triển.

- Tôi hiểu cô rất có quyết tâm. Nhưng tôi hi vọng cô cũng có năng lực để làm điều đó mới được.

Giờ phút này sắc mặt Dương Gian cực kỳ bình tĩnh, không chút tức giận.hắn chỉ thoáng nhìn Liễu Thanh Thanh còn đang nhỏ máu vào trong bát cơm.

Liễu Thanh Thanh nói:

- Sao vậy, muốn động thủ à? Nếu không định động thủ mà nói, chúng ta còn có cơ hội để hợp tác.

Dương Gian đáp.

- Tôi biết cô đang có ý đồ gì. Cô cảm thấy chỗ này cực kỳ hung hiểm, nếu tôi giết cô mà nói, cơm trong tay cô sẽ mất đi hiệu quả. Đến lúc đó toàn bộ lệ quỷ còn lại sẽ đến tìm tôi lấy cơm, gia tăng tiêu hao, mà nhiệm vụ đưa thư vẫn còn cần tiếp tục, nếu thiếu mất một người liền có nghĩa là gia tăng một phần nguy hiểm.

- Cho nên cô không sợ hãi, muốn chơi tôi một vố, để cho tôi ngậm bồ hòn làm ngọt.

Liễu Thanh Thanh trầm mặc một chút.

Cô ta thật sự đang có ý nghĩ như vậy. Với cục diện như hiện tại không cho phép bọn họ nảy sinh xung đột. Chình vì thế cô ta mới dám cược như thế.

Chỉ cần Dương Gian còn lý trí, còn muốn sống sót, hắn sẽ không xử lý cô ta ngay tại chỗ.

Liễu Thanh Thanh nói:

- Tôi không nghĩ như vậy, tôi chỉ không muốn bị người ta tùy tiện sắp xếp mà thôi. Cậu quá cường thế, muốn tất cả mọi người đều phải nghe theo cậu, nếu người khác không chịu liển muốn giết.

Dương Gian lập tức đáp, giọng điệu của hắn cực kỳ lạnh lùng.

- Tôi cũng có thể nghe theo cô. Nhưng cô có thể mang những người còn lại sống sót qua ngày thứ năm hay sao?

Liễu Thanh Thanh nói:

- Nếu nghe theo cậu mà tôi không thể sống sót, vậy dựa vào cái gì để tôi nghe theo cậu.

Dương Gian nói;

- Thế bát cơm trong tay của cô là từ đâu có được? Là từ trên trời rơi xuống trong tay của cô hay sao? Tôi cho cô đồ, hiện tại chẳng qua là muốn thu hồi nó mà thôi. Vậy mà cô không muốn trả, còn cảm thấy là tôi đang hại cô? Sớm biết như vậy tôi liền không cho cô cơm. Khi đó cô còn có thể sống mà đứng ở đây nói chuyện với tôi được sao?

- Chuyện tôi cũng đã làm rồi, cậu muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ.

Liễu Thanh Thanh hơi hơi cúi đầu nhìn.

Cơm đã dính lấy máu của cô ta, không thể cho người khác được nữa.

"Sẽ đánh nhau sao?"

Lý Dương nhìn chằm chằm hai người.

Hắn ta biết, nếu đội trưởng thật muốn ra tay mà nói sẽ không có bất cứ dấu hiệu nào. Đừng nhìn hiện tại hai bên đang đứng nói chuyện với nhau, nhưng thực tế, chỉ cần một giây đồng hồ liền có thể phân ra thắng bại.

Dương Gian nói:

- Cô không cần khẩn trương, lần này tôi sẽ không ra tay với cô. Không phải là vì tôi kiêng kỵ nơi này sẽ bị mất khống chế, mà là trả lại một phần nhân tình trên người cô.

Liễu Thanh Thanh nhíu mày nói:

- Cậu không nợ tôi cái gì cả.

Dương Gian sờ sờ vòng ngọc màu đỏ thẫm ở trên cổ tay.

- Đó là vì cô căn bản không biết được trên người bản thân đã xảy ra những chuyện gì. Cô chẳng qua là một quân cờ đáng thương mà thôi, bị người ta dùng để đánh cờ. Lời này của tôi là nói cho cô ta, còn cô chỉ cần biết lần này cô sẽ không chết ở trong tay của tôi là được.

- Tuy nhiên cái này chỉ là tạm thời. Sau khi kết thúc nhiệm vụ đưa thư lần này, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau ở tầng năm. Đến khi đó tôi và cô sẽ kết thúc ân oán.

- Thế thì gặp ở tầng năm đi.

Liễu Thanh Thanh cũng rất cao ngạo. Mặc dù kiêng kỵ Dương Gian, nhưng cô ta cảm thấy bản thân không làm gì sai.

Bình Luận (0)
Comment