Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2152 - Chương 2152: Sườn Xám Diễm Lệ

Chương 2152: Sườn Xám Diễm Lệ

Chu Đăng vừa nhìn thời gian vừa gật đầu biểu thị cách này tương đối hiệu quả.

Liễu Thanh Thanh thấy vậy liền nói:

- Cậu đã sớm có đối sách? Lời lúc trước chỉ là đang thử thăm dò chúng tôi?

Dương Gian nói:

- Cô hiểu lầm rồi. Tôi không thăm dò bất cứ ai. Tôi chỉ căn cứ theo tình thế mà đưa ra phương pháp khác nhau thôi. Hiện tại, cơm đã không đủ, nên tôi phải mở ra năm tầng quỷ vực để bảo vệ những người còn lại. Nếu cơm đủ mà nói, tôi sẽ không làm như vậy.

- Tuy nhiên, chuyện tiếp theo không có bất cứ quan hệ nào với cô. Hi vọng chén cơm kia đủ để khiến cô sống qua đêm nay.

Lý Dương lập tức nói:

- Đội trưởng, trong tay của tôi còn năm hạt cơm.

Chu Đăng cũng nói theo:

- Chỗ tôi còn sáu hạt.

- Vậy thì bắt đầu đi, giữ lại mấy hạt cơm để đề phòng tình huống bất ngờ.

Nói xong, Dương Gian lần nữa mở ra quỷ vực, trực tiếp bao phủ Lý Dương và Chu Đăng.

Trong nháy mắt, thân hình của hai người liền biến mất khỏi chúng ta.

Nhưng cách làm này chỉ là đảm bảo an toàn cho hai người bọn họ mà thôi. Đối với Dương Gian mà nói, nguy hiểm vẫn còn như trước. Mặc dù cơm đã tập trung hết lên trên người của hắn, nhưng đổi lại, toàn bộ lệ quỷ cũng sẽ tập trung vào người hắn. Như vậy tốc độ tiêu hao của cơm cũng sẽ gia tăng.

Liễu Thanh Thanh sắc mặt đột biến.

Hiện tại cô ta đã ý thức được ý đồ chân chính từ hành động của Dương Gian.

Hiện tại trong cổ trạch cũng chỉ còn lại cô ta và Dương Gian là còn có cơm, nhưng số lượng lệ quỷ là cố định.

Bởi vậy, cơm trong tay của cô ta cũng bị liên lụy, gia tăng tốc độ tiêu hao.

Nếu tiếp tục như vậy, nói không chừng, vốn dĩ lượng cơm kia đủ khiến cho cô ta sống đến ngày mai lại vì cái này mà sớm hết sạch.

- Dương Gian, cậu…

Liễu Thanh Thanh nhìn về phía Dương Gian, có chút kinh hãi.

Dương Gian nhìn chằm chằm cô ta rồi nói:

- Tôi sẽ không để cô chiếm được tiện nghi. Hiện tại tiêu hao đang tăng lên, nhìn xem ai là người chịu đến cuối cùng. Tôi từng nói sẽ không trả thù cô, nhưng cũng sẽ không giúp cô. Cô cần biết, vốn dĩ lượng cơm trong tay cô đủ, đó là vì có ba người bọn tôi chia sẻ quỷ tiêu hao. Hiện tại giảm bớt hai người Chu Đăng và Lý Dương, cô còn cảm thấy bản thân có thể bình yên vô sự hay sao?

Cơm dính máu ở trong tay hắn đang giảm bớt với tốc độ mà mắt trần có thể thấy được.

Tương tự, cơm trong tay Liễu Thanh Thanh cũng đang nhanh chóng giảm dần. Tốc độ tiêu hao là gấp bốn lần so với trước kia.

Số lượng cơm trong tay hai người đều không khác nhau mấy.

Bởi vì Ưng Ca cũng không dùng quá nhiều cơm bên trong chén cơm của Liễu Thanh Thanh.

Mà bát cơm trong tay của Dương Gian lại là của hai bát.

"Mình liền biết là có thể sẽ như vậy."

Ưng Ca vừa ném xúc xắc, vừa thở dài trong lòng.

Mấy ngày trước Liễu Thanh Thanh không ở bên trong cổ trạch, không trải qua mọi chuyện, nên không thể hiểu rõ cục diện trước mắt. Ở chỗ này, một mình Dương Gian hoàn toản có thể chi phối sự cân bằng của cả tòa cổ trạch.

Mà không có người nào hiểu rõ quy luật của lệ quỷ và tòa cổ trạch này hơn hắn.

Cách làm này của Dương Gian chỉ có hai kết quả.

Hoặc là hắn và Liễu Thanh Thanh cùng bị hết cơm trước giờ, sau đó đối mặt với lệ quỷ bạo phát, hoặc là có thể thành công sống sót đến ngày hôm sau.

Mười một giờ bốn mươi phút.

Trong tay hai người chỉ còn lại một ít.

Mười một giờ năm mươi phút.

Số cơm còn lại trong tay đã có thể đếm được rõ ràng. Nhưng nếu so sánh mà nói, cơm trong tay Liễu Thanh Thanh nhiều hơn một ít.

Mười một giờ năm mươi lăm phút.

Trong tay Dương Gian chỉ còn lại mười mấy hạt, sắp sửa bị hao hết. Liễu Thanh Thanh nhìn thấy cái này, khóe miệng liền lộ ra vẻ tươi cười. Nhưng sau đó, nụ cười trở nên cứng đờ, bởi vì cô ta nhìn thấy cả người Dương Gian bị ánh sáng màu đỏ bao phủ, sau đó biến mất.

Dương Gian đã tiến vào năm tầng quỷ vực.

Ngăn cách phần lớn tập kích của lệ quỷ.

Lệ quỷ còn lại không nhìn thấy Dương Gian, thế là đồng loạt tuôn về phía Liễu Thanh Thanh.

Cơm trong tay Liễu Thanh Thanh lần nữa tăng tốc tiêu hao.

Mười một giờ năm mươi sáu phút, cơm trong tay của cô ta đã bị lệ quỷ ăn hết sạch sẽ.

"Không xong."

Sắc mặt Liễu Thanh Thanh đột biến, cô ta vô ý thức lui lại, muốn tránh né lệ quỷ.

Nhưng sau đó, chiếc sườn xám trên người cô ta trở nên bắt mắt, giống như được ánh sáng màu đỏ chiếu vào vậy, cực kỳ diễm lệ.

Trong mờ hồ, bên trong cổ trạch vang lên tiếng cười của một cô gái.

Giọng điệu của người này có chút giống Liễu Thanh Thanh, nhưng lại tương đối xa lạ.

Lệ quỷ vọt tới, nhưng chúng lại tránh né Liễu Thanh Thanh, không tập kích cô ta.

- Ừm?

Ưng Ca nhìn thấy vậy liền trợn tròn hai mắt.

Bình Luận (0)
Comment