Điều này nói rõ lệ quỷ bên trong cổ trạch đang không ngừng giảm xuống.
Cuối cùng, chừng 12 giờ 20 phút, khi hoàn toàn xác nhận lệ quỷ đã rời đi, Dương Gian mới thu hồi quỷ vực.
Thân hình Chu Đăng và Lý Dương lập tức hiện ra.
Dương Gian nói:
- An toàn, lệ quỷ đã rời khỏi cổ trạch. Tuy nhiên cũng cần chú ý an toàn, vì có một ít lệ quỷ ngay cả tôi cũng không phát hiện ra sự tồn tại của chúng.
- Chuyện này là đương nhiên, trong lòng tôi tự hiểu rõ.
Lúc này Chu Đăng mới kéo tấm mặt nạ da người xuống. Hắn ta lập tức cảm thấy cả người nhẹ nhõm đi không ít, chẩm rãi thở một hơi dài.
Dương Gian nhìn lấy hắn ta rồi hỏi.
- Áp chế của cổ trạch đã biến mất, hẳn cậu sẽ gặp phải nguy cơ bị lệ quỷ khôi phục. Tiếp theo cậu còn có thể sử dụng lực lượng linh dị nữa không?.
Từ đầu đến giờ, Chu Đăng vẫn luôn đeo mặt nạ da người để tự vệ, chưa từng sử dụng lực lượng linh dị lấy một lần. Không phải là hắn ta không muốn dùng, mà là bản thân hắn ta có nguy cơ bị lệ quỷ khôi phục, nếu không cũng sẽ không đến mức phải leo lên xe buýt quỷ để ngồi.
Chu Đăng nói:
- Nếu chỉ sử dụng trong thời gian ngắn hẳn sẽ không thành vấn đề. Tôi không còn cảm thấy xao động do lệ quỷ khôi phục nữa. Tuy nhiên, đây có thể là do tôi chưa từng sử dụng lực lượng lệ quỷ quá mức. Tiếp theo thế nào còn phải nhìn xem mới được.
Dương Gian nói:
- Như vậy là tốt rồi.
Nói xong, hắn liền nhìn lên nóc của cổ trạch.
Bóng bay màu đỏ đậm đang quấn lấy cánh tay của Dương Tiểu Hoa, treo thi thể cô ta lơ lửng giữa không trung, phiêu phiêu đãng đãng, không bay đi, cũng không rơi xuống tới.
- Tôi qua thả cô ta xuống. Có lẽ hôm nay là thời điểm cần dùng đến quả bóng bay màu đỏ đậm.
Đến ngày thứ sáu, Dương Gian quyết định thả Dương Tiểu Hoa xuống. Nhưng điều kiện tiên quyết là cô ta chưa chết. Nếu chết rồi, hắn sẽ không có cách nào mang đi quả bóng bay màu đỏ đậm,
Rất nhanh.
Dương Gian bước lên vách tường, đi mấy bước, đến bên cạnh thi thể của Dương Tiểu Hoa ở giữa không trung. Sau đó đưa tay, trực tiếp gỡ tờ giấy vàng ở trên mặt cô ta xuống.
Tờ giấy vàng này có thể để cho người sống rơi vào trạng thái chết giả, không bị lệ quỷ tập kích. Nhưng đổi lại người đó sẽ không thể hoạt động, đồng thời cần người khác gỡ ra tấm giấy vàng này thì mới có thể tỉnh lại. Nếu không, người này chỉ có thể giữ trạng thái như vậy đến hết đời.
Mất đi tờ giấy vàng che đậy khuôn mặt.
Thân thể Dương Tiểu Hoa không còn bất cứ lực lượng linh dị nào nữa.
Sự trói buộc của bóng bay màu đỏ đậm liền biến mất, cả người cô ta lập tức rơi tư trên không trung xuống đất.
Xuất hiện trọng lượng, cùng với cảm giác đau nhức kịch liệt từ bờ mông truyền đến khiến Dương Tiểu Hoa trong nháy mắt tỉnh lại.
Dương Gian không nói gì, chỉ cầm chặt cây trường thương, đứng ở bên cạnh.
Nếu có dị thường mà nói, hắn sẽ lập tức đóng đinh Dương Tiểu Hoa.
Lúc này, Dương Tiểu Hoa có chút phát điên nói:
- Vì sao đến giờ cậu mới thả tôi xuống. Mấy ngày này bị treo giữa không trung, tôi sắp sửa phát điên đến nơi rồi.
Sắc mặt Dương Gian khẽ động.
- Cô còn có ý thức?
Dương Tiểu Hoa nói:
- Tôi căn bản không hề chết, chỉ là không có cách nào động đậy, còn ý thức vẫn cực kỳ thanh tỉnh.
Dương Gian nhìn Chu Đăng.
Chu Đăng nói:
- Tình hình có hơi khác so với tôi lúc trước. Có lẽ là do tờ giấy vàng bị khuyết, cho nên hiệu quả ngủ say không được hoàn mỹ, khiến người dùng vẫn giữ được ý thức thanh tỉnh. Xem ra giấy vàng càng hoàn chỉnh thì hiệu quả phong cấm người càng tốt.
Dương Gian nhìn xem tờ giấy vàng ở trong tay, phía trên nó bị cháy mất một phần, xuất hiện lỗ hổng cực lớn.
Có lẽ cái này chính là nguyên nhân khiến Dương Tiểu Hoa rơi vào trạng thái ngủ say nhưng vẫn còn có thể bảo trì ý thức thanh tỉnh.
Chu Đăng cười cười.
- May chỉ là mấy ngày, nếu là quá lâu mà nói, chờ đến lúc gỡ ra giấy vàng, cô ta khả năng cũng đã phát điên.
Có thể tưởng tượng, một người bị treo giữa không trung, không thể động đậy, thân thể cũng mất đi cảm giác, nhưng bản thân lại duy trì tỉnh táo. Không cần nghĩ cũng biết được loại cảm giác này có bao nhiêu khủng bố.
Dương Tiểu Hoa coi như không tệ, có thể tiếp tục sống.
Dương Gian nói:
- Ý thức của cô thanh tỉnh, vậy cô có thể nghe được hay thấy được động tĩnh từ bên ngoài không?
- Không. Tôi giống như đang bị nhốt bên trong một căn phòng tối vậy. Không nghe không thấy bất cứ thứ gì.
Dương Tiểu Hoa vẫn còn bộ dạng như muốn phát điên, tinh thần uể oải, cực kỳ thống khổ, giống như đã chịu rất nhiều tra tấn cùng thống khổ.
Lý Dương nói:
- Nếu cô biết mấy ngày này phát sinh những chuyện gì, cô hẳn sẽ cảm thấy may mắn vì bản thân vẫn còn sống. Nhìn thử một chút xem hiện tại bên cạnh chúng tôi còn lại bao nhiêu người.