Dương Tiểu Hoa nghe hắn ta nói như vậy, lúc này mới chú ý đến, bên trong hành lang của cổ trạch đã hoàn toàn trống rỗng.
So với thời điểm cô ta dùng tờ giấy vàng kia có khá nhiều khác biệt.
Hiển nhiên, những người bị giảm bớt kia đều đã chết ở chỗ này.
Tuy nhiên khi nhìn về phía Liễu Thanh Thanh, cô ta tỏ ra có chút kinh ngạc. Bởi vì cô ta nhớ rõ, Liễu Thanh Thanh là bị mất tích tại thời điểm ngày đầu tiên đến ngày thứ hai. Người này không hề tiến vào bên trong cổ trạch, không ngờ lúc này lại xuất hiện. Xem ra vận khí của Liễu Thanh Thanh cực kỳ tốt.
Dương Tiểu Hoa thu hồi ánh mắt, sau đó hỏi.
- Hiện tại đã là ngày thứ mấy, đến ngày thứ bảy rồi sao?
Cô ta không tiếp tục xoắn xuýt về chuyện lúc trước.
So với những người khác, bản thân cô ta chỉ là một người bình thường, có thể sống đến giờ đã là vạn hạnh.
Dương Gian nói;
- Ngày thứ sáu. Có lẽ hôm nay sẽ sử dụng đến quả bóng bay màu đỏ đậm kia, cho nên tôi mới thả cô xuống. Đi ăn uống, nghỉ ngơi một chút, sau đó chuẩn bị đối mặt với sự việc của ngày hôm nay.
Dương Tiểu Hoa giật mình, sau đó nói:
- Ngày thứ sáu, đã trôi qua bốn ngày? Hôm nay cần làm cái gì?
- Đưa tang.
Lúc này Dương Gian đã trở lại bên trong phòng, đem ba lô của mấy người Đại Mạnh, Vương Phong, Ưng Ca mang ra, sau đó vứt trên mặt đất.
Bên trong ba lô có đèn pin, quần áo, thức ăn, nước uống cùng với một số đồ y tế khẩn cấp.
- Ăn no uống tốt, chuẩn bị lên đường. A, còn có rượu? Không tệ, không tệ, đám người kia không dùng được lại vô cớ có lợi cho tôi.
Chu Đăng không chút khách khí, trực tiếp đi qua, mở ba lộ ăn uống.
Dương Tiểu Hoa lập tức mang ba lô của cô ta đến, lấy ra thức ăn nước uống mà bản thân đã chuẩn bị sẵn, ăn uống no nên xong rồi lại tính.
- Cũng đúng. Hiện tại chỉ mới bắt đầu ngày thừ sáu, là thời điểm an toàn nhất. Nên ăn uống nghỉ ngơi một chút.
Ưng Ca cũng đi đến, tự mở lấy ba lộ của bản thân, mọi thứ bên trong vẫn còn tồn tại.
Cũng không phải hắn ta sợ có người trộm đồ của hắn ta, mà muốn xác nhận một chút.
- Hôm nay đi đưa tang, sẽ phải rời khỏi cổ trạch, tiến đến khu rừng phía sau kia. Cho nên đèn pin hay que huỳnh quang gì gì đó cần phải mang đi một ít. Thức ăn và nước uống thì xem tình hình. Còn những thứ khác liền bỏ lại chỗ này. Dù sao hết đầu thất, chúng ta cũng sẽ rời đi, không cần mang vác theo mấy thứ này làm lãng phí thể lực.
Ưng Ca rất đói, nhưng hắn ta ăn uống rất chậm, tránh lại khiến cho thân thể xảy ra vấn đề vì ăn uống quá no.
Liễu Thanh Thanh đứng ở một bên, sắc mặt cô ta có chút mất tự nhiên khi nhìn đám người Dương Gian ăn uống.
Tuy nhiên cô ta không cần ăn uống, không cần nghỉ ngơi, cũng không cần bổ sung thể lực.
Hiện tại, thân thể của cô ta phần lớn là vật phẩm linh dị, dựa vào lực lượng linh dị là có thể sống sót. Ở trong giới linh dị mà nói, cô ta là dị loại. Bởi vì từ đầu đến giờ, cô ta một đường thông suốt, chưa từng xuất hiện vấn đề bị lệ quỷ khôi phục.
Một giờ sau, đám người ăn uống xong xuôi, bắt đầu nghỉ ngơi.
Cho dù không ngủ được, chỉ cần dựa vào vách tường nhắm mắt một lát cũng tốt.
Dương Gian là dị loại, nên hắn không ngủ. Chỉ ngồi cạnh vách tường, cầm chặt cây trường thương nứt nẻ. Mặc dù hai mắt đang nhắm chặt, nhưng trên trán của hắn lại có một con mắt quỷ dị đang chuyển động, dòm ngó mọi thứ ở xung quanh.
Đêm hôm nay thế mà cực kỳ yên tĩnh.
Ở bên ngoài, ngay cả một chút tiếng gió cũng không có, chớ nói gì đến âm thanh quỷ gõ cửa.
Bên trong cổ trạch cũng không còn âm lãnh.
Một số cỗ khí tức quỷ dị đột nhiên tiêu tán, thậm chí cổ trạch có hơi sáng rõ, không còn vẻ âm trầm.
"Chỉ sợ sau khi đầu thất qua đi, tòa cổ trạch này coi như phế bỏ. Toàn bộ lệ quỷ đều rời đi."
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng. Hắn sử dụng mắt quỷ thăm dò hai bên trái phải của hành lang.
Bên trong hành lang không còn hắc ám.
Mấy căn phòng ở hai bên trái phải cũng không có động tĩnh. Quan trọng nhất chính là hiện tại hắn đã có thể nhìn thấy điểm cuối của hành lang.
Nếu là trước đó, hai đoạn hành lang này không hề có điểm cuối, mà mấy căn phòng kia cũng như vậy.
"Trái bốn phòng, phải ba phòng, như vậy bên trong cổ trạch có tổng cộng bảy căn phòng."
Dương Gian thoáng tính toán mấy căn phòng một chút sau khi không còn bị lực lượng linh dị quấy nhiễu.
Không nhiều không ít, vừa vặn đúng bảy căn.
"Điều này nói rõ, trước đó bên trong cổ trạch hẳn có bảy người, hoặc nó được kiến tạo cho bảy người ở."
"Bảy? Đây là quy mô của một tiểu đội. Nhưng vì sao phía sau khu rừng chỉ có năm ngôi mộ? Dù tính thêm cả ông lão này nữa cũng mới chí có sáu ngôi mộ mà thôi, vẫn còn thiếu mất một người."