Dương Gian lại đang suy nghĩ miên man.
Tiểu đội bảy người, sáu ngôi mộ.
Tiểu đội từ thời kỳ Dân quốc này dường như còn có một người không biết tung tích.
Là do sau đó thoát khỏi đội ngũ hay là người kia vẫn chưa chết?
Dương Gian nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng tự hỏi vấn đề này.
Rất nhanh.
Trong đầu hắn hiện ra thân ảnh khủng bố của bà lão bên trong phòng 301 tại thành phố Đại Xuyên.
Bà lão này sẽ không phải là người thứ bảy đó chứ?
Trước đó hắn từng nhìn thấy bà lão khi phát động môi giới. Chỉ là cho đến giờ, bà lão kia còn chưa từng xuất hiện trở lại.
Thời gian từng giờ trôi qua.
Một giờ, hai giờ…
Mọi người thấy không có nguy hiểm, tinh thần liền buông lỏng không ít, đều nghỉ ngơi. Ngay cả Chu Đăng cũng nằm co quắp trên mặt đất, ngáp lấy ngáp để, sắc mặt hắn ta có chút đỏ, dường như đã uống say.
Nồng độ của đống rượu kia rất cao, không biết là của người đưa thư nào mang đến. Khả năng là muốn ở thời điểm nào đó uống một chút để lấy can đảm, hoặc là để thư giãn tinh thần, không ngờ lại bị Chu Đăng uống sạch.
- Như vậy cũng có thể ngủ.
Lý Dương nhìn nhìn một chút, trong lòng có chút khâm phục.
Mà khoảng chừng 4 giờ rưỡi sáng.
Bên trong cổ trạch đột nhiên xuất hiện một chút xíu dị thường.
Két!
Cửa hậu đường không biết là do bị gió thổi hay là bị người nào đó đẩy, đột nhiên phát ra tiếng động.
Chút động tĩnh này khiến cho tất cả mọi người lập tức tỉnh táo.
Ngay cả người đang ngủ vì uống say như Chu Đăng cũng lập tức mở mắt, trực tiếp xoay người ngồi dậy. Ánh mắt hắn ta trở nên cực kỳ sắc bén, không chút nào tùy tiện hay phóng túng.
Lý Dương lập tức nhìn về phía Dương Gian.
- Cửa sau mở ra, đây là một tín hiệu.
Chu Đăng đứng dậy.
- Đội trưởng Dương, nên đi đưa tang.
Dương Gian cầm chặt cây trường thương trong tay cũng chậm rãi đứng dậy. Hắn không nói lời nào, chỉ chậm rãi đi về phía Ưng Ca.
Ưng Ca ngồi dựa vào vách tường, hai mắt nhắm chặt, giống như ngủ quên. Tgrong tay hắn ta vẫn cầm sẵn hai viên xúc xắc đỏ đen, chuẩn bị ném ra bên ngoài bất cứ lúc nào.
Sau khi đi đến, Dương Gian cúi người, cầm lấy hai viên xúc xắc trong tay Ưng Ca, rồi bỏ vào trong túi.
- Cậu làm cái gì vậy?
Liễu Thanh Thanh lập tức đi đến, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác.
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Hắn ta chết rồi. Chết từ nửa tiếng trước, vì nguyền rủa của hộp âm nhạc.
Cái gì?
Liễu Thanh Thanh thoáng giật mình, sau đó nhìn về phía Ưng Ca. Lúc này Ưng Ca không có động tĩnh, thấy thế cô ta liền ngồi xuống, sờ sờ cổ của hắn ta.
Không còn mạch đập, thân thể băng lãnh, đã là một cỗ thi thể.
- Suy đoán của tôi sẽ không sai. Nguyền rủa của hộp âm nhạc đã trở lại trên người của tôi, nguyên nhân của nó chỉ có một, đó là nguyền rủa đã bộc phát.
Vừa nói, Dương Gian vừa nhìn về phía Lý Dương.
- Hiện tại tôi sẽ dùng thi thể của Ưng Ca để giúp cậu khôi phục tay chân.
Liễu Thanh Thanh lập tức quát to.
- Dương Gian, cậu điên rồi, ngay cả thi thể của Ưng Ca cũng không buông tha.
Dương Gian nhìn chằm chằm Liễu Thanh Thanh rồi nói:
- Để thi thể hắn ta ở chỗ này cũng sẽ bị hư thối, trở thành bộ xương khô. Nếu tồi tệ hơn một chút mà nói, khả năng sẽ bị lực lượng linh dị xâm lấn, trở thành lệ quỷ, du đãng trên thế gian. Bất kể là tình huống nào mà nói, đều không phải là kết quả tốt. Thay vì như vậy, chi bằng lại giúp tôi một tay, để Lý Dương khôi phục hành động.
Liễu Thanh Thanh ngăn cản Dương Gian:
- Anh ấy đã trợ giúp cậu, cậu hẳn phải để cho người ta chết một cách yên ổn. Không nên động đến thi thể của anh ấy, tôi sẽ mang thi thể rời khỏi cổ trạch, tìm một chỗ mai táng.
Nói xong, cô ta trực tiếp cõng lấy thi thể của Ưng Ca.
Dương Gian híp mắt, sau đó nói:
- Quả nhiên cô đã sớm quen biết hắn ta.
Liễu Thanh Thanh nói;
- Tôi và Ưng Ca từng nhận biết nhau ở tầng hai. Tư lịch của anh ta già hơn tôi, cho nên đi lên tầng bốn trước tôi. Lúc đó tôi từng nhận được sự giúp đỡ cùng chiếu cố của anh ta.
- Cho nên cô đang dùng lại hành vi vô năng này đi báo đáp hắn ta? Đúng là buồn cười. Nếu cô thật sự muốn báo đáp hắn ta mà nói, cần phải cố gắng để cho hắn ta không chết ở chỗ này.
Giọng điệu của Dương Gian cực kỳ băng lãnh. Nhưng hắn vẫn xoay người, không mạnh mẽ bắt lấy thi thể của Ưng Ca để hoàn thiện ghép hình cho Lý Dương.
Mặc dù quyết định này của hắn là sai lầm. Nhưng đúng là ở trong lần hành động này, Ưng Ca đã xuất lực khá nhiều, vì thế hắn mới từ bỏ suy nghĩ vừa rồi.
Dương Gian nói:
- Dương Tiểu Hoa, cô cõng Lý Dương, tôi và Chu Đăng sẽ khiêng quan tài.
- Được, được.
Dương Tiểu Hoa không hề từ chối. Cô ta đi đến bên cạnh Lý Dương, sau đó cõng hắn ta lên.