Bị thiếu mất hai chân cùng một tay nên Lý Dương không quá nặng, vì thế dù là một cô gái, Dương Tiểu Hoa cũng có thể nhẹ nhàng cõng lấy.
Dương Gian và Chu Đăng đi đến phía trước cỗ quan tài đỏ đậm.
Hai người đều là ngự quỷ nhân, khí lực không phải người bình thường, trực tiếp nhấc bổng cỗ quan tài lên.
Nhưng bất ngờ chính là.
Cỗ quan tài màu đỏ đậm này cực kỳ nhẹ.
Giống như bên trong quan tài là rỗng, không có thi thể vậy.
Hai người nhìn nhau, đều có thể chứng kiến rõ vẻ kinh ngạc từ phía đối phương.
Chu Đăng nói:
- Có muốn mở ra xem không?
Dương Gian lập tức từ chối.
- Một khi ông lão này chui ra khỏi quan tài sẽ khiến rất nhiều người phải chết. Không cần thiết. Cứ để thế mang đi chôn.
…
Trước đó bọn họ cũng từng nhấc cỗ quan tài màu đỏ đậm này lên. Nhưng ở lần trước, nó cực kỳ nặng, nặng vượt quá lẽ thường. Mà lần này, hai người Dương Gian và Chu Đăng hầu như không mất chút sức lực nào liền có thể nhấc bổng cỗ quan tài này lên.
Quan tài cực kỳ nhẹ, cứ như bên trong hoàn toàn trống rỗng vậy.
Chu Đăng nói:
- Nhưng trọng lượng của cỗ quan tài này không thích hợp. Nếu không xác nhận mà cứ mang nó đi chôn, nửa đường mà xảy ra vấn đề thì coi như phiền phức to.
Dương Gian vẫn tiếp tục từ chối.
- Hiện tại đã là ngày thứ sáu, lệ quỷ của ông lão bên trong quan tài có hơn phân nửa là đã khôi phục. Lúc này mà mở nó ra cũng chẳng khác gì tự tay phóng thích một con lệ quỷ khủng bố. Dù trong tay tôi có nắm giữ đinh đóng quan tài đi nữa cũng không nhất định có thể đối phó. Với lại mục đích khi đến chỗ này của chúng ta cũng không phải là chôn cất cho ông lão này, mà chính là chờ ở bên trong cổ trạch bảy ngày.
- Còn việc trong bảy ngày này, chúng ta dùng phương pháp gì để sống sót đều không quan trọng.
- Bởi vậy, dù cỗ thi thể của ông lão này có biến dị hay không, hoặc là xuất hiện dị thường gì đó, chúng đều không có liên quan đến chúng ta. Lời này của tôi cậu có hiểu không?
Sắc mặt Chu Đăng hơi động.
- Thì ra là như vậy.
Dương Gian nhưng không quên mục đích khi đến đây của hắn. Đám người đưa thư bọn họ chỉ cần sống sót ở bên trong cổ trạch bảy ngày là được. Sau bảy ngày đưa thư cho người nhận là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Còn cái gì nhập liệm, gác đêm, báo tang… Đều là quá trình sống sót, mà không phải kết quả.
Nếu muốn, hắn hoàn toàn có thể giống như Dương Tiểu Hoa, nằm giả chết ở bên trong cổ trạch bảy ngày, không cần làm gì. Chờ hết bảy ngày lại tỉnh, sau đó đưa thư. Nếu có thể đưa thư thành công, như vậy bưu điện quỷ cũng sẽ coi như bọn họ hoàn thành nhiệm vụ.
Vì thế Dương Gian mới cự tuyệt không muốn mở ra cỗ quan tài này.
- Xuất phát, mang cỗ quan tài này đến khu rừng phía sau hạ thổ.
Dương Gian bắt đầu hành động.
Hắn đưa mắt nhìn mấy người ở bên cạnh.
Liễu Thanh Thanh đang cõng thi thể của Ưng Ca, còn Dương Tiểu Hoa cõng người tàn tật Lý Dương.
Cho đến hiện tại, chỗ này của bọn họ cũng chỉ còn lại có mấy người sống sót. Số lượng người may mắn sống sót này quả thực rất ít. So với số lượng người đi vào từ ngày đầu tiên mà nói, ít đến đáng thương.
Mà mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc.
Không chừng sau đó sẽ còn có người phải chết ở chỗ này.
Dương Gian nhìn hai người Dương Tiểu Hoa cùng Lý Dương thật sâu.
Nếu tiếp theo xuất hiện thương vong mà nói, người kia chắc chắn sẽ là một trong hai người bọn họ. Bởi vì Dương Tiểu Hoa là người bình thường, còn Lý Dương lại bị tàn tật, không thể tự hành động.
Dương Tiểu Hoa cũng nhìn thấy ánh mắt ngưng trọng của Dương Gian, trong lòng cô ta càng cảm thấy bất an hơn.
Mọi người chẳng hề nói với nhau một câu. Liễu Thanh Thanh cũng không tiếp tục tranh chấp với Dương Gian. Bất kể hai bên có ân oán gì, hiện tại đều phải buông bỏ.
Nếu không thể sống sót mà rời đi tòa cổ trạch này, vậy bất cứ thứ gì cũng không còn quan trọng nữa.
Dương Gian trực tiếp hành động. Hắn khiêng cỗ quan tài màu đỏ đi ở phía trước, mà Chu Đăng thì đi đằng sau.
Một đoàn người nối đuôi nhau đi vào hậu đường.
Cửa ở hậu đường đã bị mở. Ở bên ngoài, phía dưới bầu trời đen, yên tĩnh là một con đường đất nho nhỏ mơ hồ, quanh co uốn lượn, một mực kéo dài đến khu rừng quỷ dị ở chỗ sâu.
Hai người khiêng quan tài, đi ra khỏi tòa cổ trạch.
Giống như Ưng Ca từng phân tích trước đó. Cửa sau của tòa cổ trạch này dường như đã được tính toán sẵn từ trước, vừa khéo có thể mang một cỗ quan tài đi qua. Chỉ cần quan tài to thêm mấy centimet nữa sẽ không thể nào mang ra ngoài.
Đúng lúc này, Lý Dương đột nhiên mở miệng nói:
- Đội trưởng, trước đó quỷ đã rời khỏi cổ trạch, điều này có nghĩa bên trong này đang an toàn. Nhưng loại an toàn này chỉ là tương đối, mặc dù quỷ không ở bên trong chúng ta, nhưng chiếc quan tài này lại ở bên trong này. Chúng ta không thể nào ở cùng một chỗ với cỗ quan tài này, cho nên hôm nay cần phải mang nó ra ngoài chôn chất cho thật kỹ.