- Nhưng trước khi lệ quỷ thật sự xuất hiện. Nhiệm vụ của chúng ta chính là khiêng cỗ quan tài này đi chôn. Còn những chuyện khác không cần lãng phí thời gian đi quản.
Chu Đăng gật gật đầu, cảm thấy đây là cách làm chính xác nhất.
Nghi thần nghi quỷ ngược lại càng dễ xảy ra chuyện.
Mặc dù nói như vậy, nhưng cước bộ của Dương Gian vẫn vô ý nhanh thêm một chút. Đây là hành vi trong vô thích, nhưng lại gián tiếp để lộ rõ sự bất an trong lòng của hắn.
Lúc này cỗ quan tài trên vai họ nhẹ tênh, một tay là có thể nhấc được.
Không trách lúc trước Chu Đăng lại muốn mở quan tài để kiểm tra. Hiện tại ngay cả bản thân Dương Gian cũng có ý định này.
Trong lòng hắn thật sự không yên tâm.
Bởi vì trong đầu Dương Gian đột nhiên nảy sinh một suy đoán tương đối đáng sợ.
Đó chính là liệu có phải cỗ thi thể của ông lão bên trong quan tài đã rời khỏi nó vào một thời khắc nào đó rồi hay không? Lúc này cỗ quan tài này chỉ là một quan tài rỗng, không có thi thể?
Mặc dù từ đầu đến cuối đám người đều bồi ở bên cạnh quan tài. Nhưng không phải mọi người nhìn nó chắm chằm, sẽ có lúc lơ đãng bỏ qua không chú ý đến. Mặc dù quan tài không hề động, nhưng thi thể bên trong thì chưa chắc.
Quỷ là có thể di chuyển.
Tuy nhiên, mọi việc đã đến nước này rồi, dù trong lòng có hiếu kỳ, có chần chừ đi nữa, Dương Gian cũng sẽ không dừng lại mở quan tài ra để nhìn.
Dọc theo con đường nhỏ đầy bùn đất kia tiếp tục đi tới.
Lúc này dị thường rốt cục đã xuất hiện.
Dương Gian nhìn thấy một gốc cây nằm chắn ngang con đường nhỏ. Gốc cây này giống như bị gió thổi ngã vậy, trực tiếp nằm ngang đường đi.
- Một gốc cây bị đổ?
Dương Tiểu Hoa giật mình, lập tức đưa mắt nhìn những người khác, tỏ vẻ hơi nghi hoặc.
Cô ta không tham gia ngày thứ ba báo tang nên không biết được ý nghĩa thực sự của mấy gốc cây này.
Lý Dương trầm mặt nói:
- Cây ở chỗ này sẽ không đổ một cách vô duyên vô cớ. Dương Tiểu Hoa, cô cõng tôi qua đó xác minh một chút. Nhớ kỹ, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đều không được rời xa đoạn đường đất này. Khu rừng già trước mặt cực kỳ khủng bố. Một khi tiến vào bên trong sẽ bị lạc, không thể đi ra ngoài.
Nghe vậy, trong lòng Dương Tiểu Hoa thầm run. Cô ta trịnh trọng gật đầu, cõng Lý Dương đi về phía trước mấy bước, vượt qua hai người Dương Gian và Chu Đăng, đi đến bên cạnh gốc cây bị ngã.
Cô ta di chuyển cực kỳ cẩn thận, đứng ở trên con đường đất, không dám tiến lên trước dù chỉ một bước.
Lý Dương thò đầu ra nhìn, sau đó quay đầu nói:
- Đội trưởng, không thấy thi thể chôn phía dưới gốc cây.
Dương Gian nói;
- Có lệ quỷ đã chạy ra ngoài rồi sao? Cũng có thể hiểu được. Cả một khu rừng rộng lớn này, có một hai con lệ quỷ khôi phục lại là điều bình thường. Chúng ta chỉ cần chú ý một chút là được. Có lẽ con quỷ kia đã sớm rời đi, không còn ở quanh đây.
Lý Dương gật gật đầu, lại để cho Dương Tiểu Hoa cõng bản thân lui trở về.
Mọi người không thèm quan tâm đến gốc cây chắn đường, trực tiếp vượt qua nó, tiếp tục tiến lên dọc theo con đường đất. Tuy nhiên trên đường, tâm tình của đám người lại nặng nề hơn không ít.
Bởi vì trên đường đi đến, bọn họ nhìn thấy một dấu chân đặc biệt.
Dấu chân này rất lớn. Mà khi giẫm lên trên con đường đất này, nó lưu lại dấu chân rất sâu, cực kỳ bắt mắt.
Lúc trước khi báo tang, đám người từng đi qua nơi này. Nhưng khi đó trong bọn họ không có ai có được dấu chân lớn như vậy, cũng không có ai nặng đồng thời có thể lưu lại dấu chân sâu như này… Cho nên dấu chân này không phải của một trong đám bọn họ để lại, mà là của một người không tồn tại nào đó.
Dương Gian hạ giọng nói;
- Có lệ quỷ đã đặt chân lên trên con đường đất này.
Giờ khắc này hắn có chút xúc động muốn sử dụng thanh sài đao để chém rời con lệ quỷ này. Bởi vì dấu chân chính là thứ phát động môi giới tốt nhất. Một đao hạ xuống, con lệ quỷ này sẽ không thể nào tạo ra uy hiếp đối với bọn họ trong thời gian ngắn.
Tuy nhiên Dương Gian lại trấn áp được cỗ xúc động này.
Hiện tại ra tay không có bất cứ ý nghĩa nào.
Ai biết sẽ còn có chuyện gì phát sinh. Nguy hiểm là không thể đề phòng. Chi bằng giữ lại chút sức lực, đến lúc gặp phải nguy hiểm lại đưa ra liều mạng sẽ ổn thỏa hơn một chút.
- Thật là không thể bớt lo. Chỗ này rốt cục có bao nhiêu lệ quỷ. Đi trên đường đều có thể nhìn thấy dấu chân quỷ để lại.
Chu Đăng cảm thấy rất xui xẻo, nhưng sau khi nhìn ngó một lúc liền bỏ qua, không thèm để ý.
Hắn ta đã nhìn thấy quá nhiều lệ quỷ, không thể nào để ý được nhiều như vậy nữa.
Sau khi tiếp tục đi lên phía trước một đoạn, dấu chân cực lớn này lại biến mất.