Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2160 - Chương 2160: Đúng Lúc Này

Chương 2160: Đúng Lúc Này

Đương như nó chỉ đi ở trên con đường đất này một đoạn, sau đó lại tiến vào bên trong khu rừng già, chứ không có đi mãi trên đường này. Bởi vì trên đường xuất hiện mấy dấu chân sát mép đã có thể chứng minh con lệ quỷ này đã rời đi.

Đây có thể coi như là một tin tức tốt. Chí ít ở trên đường khiêng quan tài đi chôn, bọn họ sẽ không phải đồng hành cùng lệ quỷ.

Càng đi về phía trước.

Cảnh vật xung quanh càng trở nên tối tăm, ánh sáng kém dần, chỉ có con đường đất phía dưới chân là giống như còn có một chút ánh sáng, những chỗ khác đều là tối đen. Ngay cả khu rừng ở gần đó đều không thể nhìn rõ, chỉ có thể thầy một hình dạng màu đen.

Liễu Thanh Thanh cõng lấy thi thể của Ưng Ca, chậm rãi nói:

- Lực lượng linh dị đang quấy rầy hoàn cảnh xung quanh.

Đây không phải là trời tối, cũng không phải do ánh sáng không tốt, mà do bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng.

Dương Tiểu Hoa thấy vậy liền vội vàng bật đèn pin.

Tia sáng xuất hiện, chiếu về phía trước, nhưng nó không thể nào soi sáng xung quanh. Nó chỉ có thể chiếu dọc theo con đường đất nho nhỏ phía trước mặt.

Vì đảm bảo cho mọi người có thể nhìn thấy con đường phía trước, cô ta liền rọi đèn pin ở phía trước mặt, tránh cho cả đám lại đi lệch hướng.

Tuy nhiên cái ý nghĩ này của cô ta có hơi dư thừa.

Dù ở trong bóng đêm, mắt quỷ của Dương Gian vẫn có thể nhìn thấy rõ mọi thứ.

Càng tiến về trước, khung cảnh xung quanh càng tối, trong lòng mọi người cũng dần trở nên kinh hàng cùng bất an.

Liễu Thanh Thanh không khỏi có chút khẩn trương. Cô ta cảm thấy thi thể Ưng Ca càng ngày càng nặng. Cảm giác âm lãnh, cứng ngắc khi tay đụng vào thi thể đã trở nên rõ ràng, thậm chí còn ngửi được một mùi thi thối như có như không.

Thời gian chết của Ưng Ca không lâu, nhưng thân thể chuyển biến xấu lại cực kỳ nhanh.

Khẽ cắn môi.

Cô vẫn không đem thi thể Ưng Ca thả xuống, tiếp tục cõng.

Nhưng đúng lúc này.

Dương Gian và Chu Đăng đột nhiên dừng bước, thân thể hơi lay động, kém chút không đứng vững phải ngã xuống đất.

Lý Dương lập tức cảnh giác.

- Đội trưởng, chuyện gì xảy ra, sao lại dừng?

- Vừa rồi quan tài có hơi lắc một cái. Đội trưởng Dương, cậu cũng cảm giác được đúng không?

Trong bóng tối truyền đến âm thành trầm thấp của Chu Đăng.

Dương Gian híp mắt nói:

- Chỉ sợ ông lão bên trong quan tài đã tỉnh. Dù không tỉnh lại đi nữa cũng không kém quá nhiều. Nhất định phải nhanh chóng mang nó đi chôn. Nếu không cỗ quan tài màu đỏ này sẽ trấn áp không nổi.

- Mau, mọi người đi nhanh lên một chút.

Chu Đăng nói:

- Ta cũng cảm thấy như thế.

Hai người lập tức đẩy nhanh tốc độ, không khỏi có chút lo âu.

Trước đó cỗ quan tài này không có bất cứ dị thường nào. Nhưng hiện tại nó đột nhiên xuất hiện động tĩnh, điều đó chứng tỏ khoảng cách đến lúc hạ thổ đang càng ngày càng gần.

Mặc dù đã gia tốc.

Nhưng con đường phía trước mặt giống như không có điểm cuối vậy. Đoạn đường đất này cứ mãi hiện ra phía trước mặt bọn họ, giống như đi không hết, không thể nhìn thấy điểm cuối. Mà khu đất trống quen thuộc trước đó cũng không hề xuất hiện.

Bất kể bọn họ đi như thế nào, rẽ đi đâu, phía trước mặt đều luôn luôn có đường.

- Không phải chúng ta bị lạc đường rồi đó chứ? Trước đó tôi cũng cảm thấy có chút không thích hợp. Vì sao đi lâu như vậy rồi còn chưa đến nơi?

Giọng nói của Dương Tiểu Hoa có chút run rẩy. Không gian xung quanh càng trở nên âm trầm.

Ngay cả ánh sáng từ đèn pin cũng trở nên ảm đạm.

Khi mọi người khiêng lấy cỗ quan tài màu đỏ giống như đã đi vào một vùng đất quỷ dị không thể hiểu, hoàn toàn bị lạc trong đó.

Mắt quỷ của Dương Gian khẽ quét một vòng. Trong tầm mắt của hắn, tất cả mọi thứ đều bình thường. Đường vẫn là đường, rừng vẫn là đường, xung quanh không xuất hiện bóng dáng của lệ quỷ.

Tuy nhiên, dù Dương Tiểu Hoa không nói, bản thân hắn cũng cảm giác được bất thường.

Sắc mặt Chu Đăng khẽ biến.

- Theo lý mà nói chúng ta không thể nào lạc đường. Từ đầu đến giờ chúng ta vẫn luôn đi dọc theo con đường đất này để tiến lên, không hề rời xa nó nửa bước. Với lại cũng chưa từng bị lực lượng linh dị nào quấy nhiễu.

- Tiếp tục đi về phía trước một đoạn xem thế nào.

Dương Gian cũng không thể nào hiểu nổi.

Cứ như con đường này và con đường trước đó bọn họ từng đi không phải là một vậy.

Nhưng phía sau của cổ trạch cũng chỉ có mỗi con đường này này, không thể nào nhầm được.

Nhưng đám người vừa tiến lên phía trước không được bao xa. Sắc mặt Liễu Thanh Thanh đột nhiên có chút mê mang, ma xui quỷ khiến lại mở miệng nói một câu.

- Cô ta đến rồi, chúng ta không thể tiếp tục đi về phía trước.

- Hả?

Dương Gian vô ý thức dừng lại, nhìn về phía Liễu Thanh Thanh.

Cùng lúc đó, đèn pin trong tay Dương Tiểu Hoa vừa chiếu về phía trước. Cảnh tượng khiến cho đám người kinh hãi đã phát sinh. Dưới sánh sáng của đèn pin, một đôi giày vải cũ kỹ đột ngột xuất hiện. Đèn pin trong tay Dương Tiểu Hoa khẽ di chuyển lên trên, là một bà lão mặt mũi nhăn nheo, âm u đầy tử khí, trong tay cầm một chiếc giỏ trúc đựng thức ăn.

Bà lão này đứng vững vàng trên đường đất, không chút nhúc nhích, ngăn cản không cho đám người tiến lên.

Bình Luận (0)
Comment