Dương Gian bắt đầu hành động.
Hắn cùng Chu Trạch xuất phát, có thêm hai vong hồn Dương Hiếu và Trương Tiện Quang đồng hành với hắn, những người khác đều bị giữ lại bưu cục.
"Dương Gian, con phải nhớ cho thật kỹ, ở đây không có người nào đáng tin tưởng, dù họ đã đồng ý với đề nghị trước đó nhưng cũng chỉ là đồng ý thôi, mỗi người họ đều có ý nghĩ và dự định của riêng mình, con cần phải cảnh giác với họ từng phút từng giây, nếu có cơ hội có thể khiến họ biến mất, con cứ làm không cần phải do dự."
Đoàn người bước từng bước theo đường nhỏ uốn lượn quanh co, sau khi rời khỏi bưu cục quỷ bên trong bức tranh sơn dầu một đoạn đường, Dương Hiếu lại đột nhiên nói.
"Nói không sai, những người đã chết này trong lòng đang suy nghĩ cái gì, có âm mưu hay mưu đồ gì cũng không ai biết, anh nhất định phải cẩn thận đề phòng, rất nhiều người ngay cả chết còn không sợ, một khi xảy ra hỗn loạn, sẽ coi trời bằng vung."
Trương Tiện Quang ở bênh cạnh cũng gật đầu đồng ý với lời Dương Hiếu nói.
Cuộc nói chuyện trước đó trông có vẻ suôn sẻ, rất thuận lợi nhưng trên thực tế đó cũng chỉ là sự lựa chọn lúc không còn lựa chọn nào khác mà thôi.
Nhưng đối với những vong hồn kia mà nói không phải lựa chọn thì nhất định sẽ đúng.
Họ thậm chí ngay cả mạng cũng không có, nên không thể kiểm soát được họ, lúc nào cũng cần lưu ý, cảnh giác, thậm chí phải sử dụng các biện pháp mạnh để loại bỏ đi một ít tên không an phận.
"Đây chính là lý do khiến cho các người đẩy họ ra đấy sao?" Dương Gian hỏi.
Dương Hiếu bình tĩnh nói: "Gặp được quỷ chân chính, nếu có cơ hội phù hợp sẽ có một số người không kìm nén được mà động thủ hại chết con, thế nên con không cần phải đi thử nghiệm lòng trung thành của họ, vì những người này đều không phải là con người chân chính, con đừng cho họ cơ hội, dù chỉ một chút cơ hội cũng không thể."
"Nếu hai người đã nói như vậy, vậy tôi cũng không thể tin tưởng hai người?"
Dương Gian nhíu nhíu mày, thẳng thừng hỏi một câu như thế.
Dương Hiếu nói: "Đúng vậy, ngay cả cha và Trương Tiện Quang con cũng không thể tin. Ta là Dương Hiếu, không phải là cha ruột của con, cha chỉ làm những việc mà cha nên làm, thế nên con cũng không cần phải tin tưởng cha."
Hắn thẳng thắng nói, khiến Dương Gian phải ngờ vực bản thân mình.
Đây là một cách sinh tồn rất tàn nhẫn, dù sao thì người chết cũng đã chết rồi, còn những người sống sót thì vẫn phải tiếp tục sống.
"Con đã hiểu rồi."
Dương Gian nhẹ gật đầu, hắn lại như có điều suy nghĩ.
Trương Tiện Quang ở phía trước dẫn đường, hắn rất quen nơi này, vì hắn đã mắc kẹt trong đây quá lâu, thậm chí hắn còn có thể ghi nhớ rõ ràng cuối ngã rẽ có tồn tại cái gì, đường rẽ nào sẽ có nguy hiểm và đường rẽ nào sẽ an toàn, hiển nhiên ở trong đầu óc đã có một bản đồ hoàn chỉnh.
Có vong hồn này dẫn đường, nhờ thế mà cả hành trình này đã giảm đi rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Nhưng không vì thế mà Dương Gian buông lỏng cảnh giác, hắn vẫn luôn mở Quỷ Nhãn như cũ, đang nhìn xung quanh để xác định tình huống.
Chu Trạch ở sau lưng không nói tiếng nào, đảm nhiệm vị trí xách ba lô, hắn không nói một lời cũng đang đề cao cảnh giác, không có chủ quan buông lỏng.
Trên đường, Dương Gian lại hỏi thăm thêm một chút về những chuyện khác: "Trước đó con ở trong bưu cục tìm được một bộ thi thể bị tách rời được đựng trong bình thủy tinh, hiện tại đã xác định được vị trí tứ chi, chỉ còn thiếu một cái, cha có tin tức gì không?"
"Thí thể bị ngâm ở trong bình thủy tinh kia sao? Con không phải là người duy nhất có ý muốn tìm đủ, trước kia cha cũng từng đi tìm thử, thế nhưng mãi không tìm được phần còn lại. Vì vậy cha đành để bốn thứ kia ở bên trong phòng bưu cục, hi vọng sau này sẽ có người có thể tìm đủ, giờ xem ra họ thất bại hết rồi. Cha nghĩ phần cuối cùng này có lẽ ở trong tầng thứ sáu của bưu cục, hoặc có thể là ở bên ngoài bưu cục."
Dương Hiếu thổ lộ một chút về quá khứ đã trải qua, hắn cũng tò mò về thứ này, nhưng tiếc không thể tìm đủ, nên cũng không giải quyết được gì.
"Vào thời của tôi không có thi thể bị tách rời kia."
Trương Tiện Quang nói.
Niên đại mà hắn sinh sống là niên đại trước Dương Hiếu, bên trong quá trình đưa tin của bưu cục cũng không có thi thể kia.
Thi thể này xuất hiện cũng không lâu, ước chừng cũng chỉ khoảng mười lăm năm mà thôi.
"Tôi cũng không vội, tôi chỉ tò mò với kết quả mà thôi, có thể tìm hiểu tường tận thì tốt, tìm không thấy cũng không quan trọng."
Dương Gian nói tiếp: "Chuyện này không quan trọng với tôi lắm, tôi cũng chỉ hỏi một chút mà thôi."
"Đúng rồi, mọi người có quen biết chị Hồng ở tầng năm bưu cục không?"
Sau đó hắn lại hỏi thăm về tin tức chị Hồng kia.