Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2334 - Chương 2334: Lựa Chọn

Chương 2334: Lựa Chọn

Bàn tay đáng sợ kia đang có chút chuyển động, nhìn chúng giống như là ác quỷ đã thức tỉnh, lúc nào cũng có thể đứng lên từ mặt đất.

Nhưng lệ quỷ không xuất hiện.

Đồng thời bàn tay đang vặn vẹo kia cũng đang thay đổi vị trí, đối diện với lòng bàn tay cũng không có một người sống, Dương Gian vẫn luôn dùng Quỷ Nhãn để nhìn, kịp thời điều chỉnh vị trí, tránh khỏi tình huống bị quỷ để ý.

"Nhìn quy luật giết người trông rất đơn giản nhưng nếu tôi không biết, khẳng định sẽ bị quỷ này tập kích, lại thêm một chuyện phiền toái."

Dương Gian dùng Quỷ Nhãn để lưu ý động tĩnh của lệ quỷ, đồng thời cũng đang tra dò xét bức tranh sơn dầu này.

Rất nhanh đã có kết quả.

Chính xác mà nói Tôn Thụy hoàn toàn không chết ở chỗ này, vì ngay cả một chút vết tích cũng không có lưu lại, nếu Tôn Thụy thật sự đã chết rồi, như vậy nhất định sẽ lưu lại một chút manh mối nào đó.

"Hắn không ở nơi này, khẳng định đã băng qua mảnh rừng này đi vào nơi càng sâu hơn."

Dương Gian nói.

"Bên kia có một con đường, tiếp tục đi về phía trước, có lẽ vẫn còn có lối rẽ, chỉ là cần phải từ từ tìm."

Trương Tiện Quang chỉ về đằng trước nói.

Nơi này hiển nhiên không phải con đường rẽ, vì nơi này vẫn còn cất giấu một con đường khác.

Rất nhanh.

Dương Gian đi dọc theo con đường này ra ngoài, tránh tiếp tục dây dưa với lệ quỷ.

Vừa đi ra ngoài.

Hắn liền tìm thấy được manh mối.

Bên trên bùn đất ở đường nhỏ chuyển khúc có để lại những dấu giày, dấu giày này một sâu một cạn, thế nhưng không bao xa nó đã biến mất, chứng minh trước đây không lâu đã có người tuổi già vừa đi ngang qua mảnh đất này, đồng thời cũng thành công đi ra.

"Dấu giày này một sâu một cạn, việc này đại biểu cho thấy chủ nhân dấu giày là người có vấn đề về đi đứng, chủ nhân dấu giày này đi khập khiễng, hẳn là Tôn Thụy mà anh muốn tìm."

Dương Hiếu nhíu nhíu mày vừa nhìn về phía trước vừa nói.

Vì phía trước còn có lệ quỷ.

Lệ quỷ ở trong bức tranh sơn dầu, liên tiếp mấy con lệ quỷ khác trong bức tranh sơn dầu, họ không dám vào sâu hơn, lo lắng nếu bước vào rồi sẽ không thể về được, sẽ bị hãm lại ở đâu đó bên trong bức tranh sơn dầu.

Nhưng Dương Gian vẫn đi tiếp, hắn cảm thấy Tôn Thụy sẽ không đi quá xa.

Dựa vào năng lực và trạng thái của Tôn Thụy, hắn sẽ không đủ sức để bản thân có thể chèo chống đi xa, thế nên hắn sẽ chỉ ở lại một nơi nào đó hoặc là chết đi ở một nơi nào đó mà thôi.

"Tiếp tục."

Mặt Dương Gian không lộ ra chút cảm xúc nào, không do dự cũng không có sợ hãi.

Vừa rời khỏi khu rừng già đầy ma quỷ kia, Dương Gian lại tiếp tục tiến về phía trước.

Theo phán đoán của hắn, với năng lực và trạng thái của Tôn Thụy, hắn không đủ sức để chèo chống đi xa.

Vì vậy Dương Gian không lo mình sẽ bị lạc đường ở chỗ này.

Hắn đi tiếp dọc theo con đường nhỏ uốn lượn quanh co, chẳng mấy chốc sau họ đã gặp một ngã rẽ, mà ngã rẽ này hai bên một trái một phải, cũng không biết Tôn Thụy đi về phía nào.

“Xuất hiện một ngã rẽ, trên mặt đất không có bất kỳ vết tích nào, không thể đoán được Tôn Thụy đã đi đâu.”

Trương Tiện Quang nói:

“Bây giờ một là phải tách nhau ra để tìm kiếm, hai là chọn một hướng cùng đi.”

Dương Gian không nói lời nào, hắn dùng quỷ nhãn nhìn sang hai hướng, rất nhanh cảnh vật cuối ngã rẽ đã hiện lên trước mắt hắn.

Cảnh vật ở phía bên trái rất kỳ quái, trên mặt đất có rất nhiều cái lọ lớn, trong mỗi cái lọ lớn là màu nhuộm đen đỏ xanh…. khác nhau, trông vô cùng quỷ dị lại không thấy vết tích gì của lệ quỷ, không biết bức tranh kia đơn giản chỉ là đại diện cho bức tranh vẽ vật phẩm hay lệ quỷ.

Ngược lại, cảnh vật bên phải bình thường hơn rất nhiều, đó là một khu vườn nhỏ, trong vườn có những bông hoa đang nở rộ, chỉ là trông chúng lại không được thật cho lắm, nhưng hoa vẫn nữa. Ở nơi đó hắn còn mơ hồ thấy một người đứng giữa vườn hoa, dù thân hình có chút mơ hồ nhưng hắn cũng có thể đoán được thông qua hình dáng, đó hẳn là một người phụ nữ.

“Mọi người đừng tách ra, nơi này không còn là địa bàn của vong hồn, mà là địa bàn của lệ quỷ. Tách ra rồi thì ai cũng có thể gặp nguy, dù là các người cũng không ngoại lệ.”

Dương Gian nói.

Bây giờ trên cơ bản cũng giống như đang đối mặt với sự kiện linh dị, tách nhau ra hành động là tối kỵ, hắn sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Dương Hiếu vẫn im lặng, dường như đang quan sát năng lực xử lý của Dương Gian. Giờ phút này chỉ khẽ gật đầu một cái cho có lệ, đồng ý với ý kiến này của đối phương.

“Đi về bên trái đi.”

Nói xong, Dương Gian dẫn đầu bước về phía trước.

Không ai phản đối hắn, đám người kia lập tức đi theo. “Có hơn một nửa xác suất là đường sai.”

Trên đường đi, Trương Tiện Quang đột nhiên nói với Dương Hiếu:

“Chọn sai rất mạo hiểm, có phải mấy người hơi lỗ mãng rồi không, hắn có thể mang bức tranh kia, dẫn bưu điện quỷ đi lên một con đường mới?”

Bình Luận (0)
Comment