Dương Hiếu nhìn thoáng:
“Đúng và sai quan trọng lắm sao? Đó là suy nghĩ của những người tầm thường, có ai cả đời không phạm sai lầm, không ai vừa bắt đầu đã biết được kết quả, quyết đoán mới là quan trọng, đã biết con đường đó có thể sai, vậy sao còn nghe theo lựa chọn của người khác chứ? Sao không tự chọn đi?”
“Hắn là người dẫn đường, không phải là người hầu.”
Trương Tiện Quang thắc mắc:
“Xem ra kỳ vọng của anh đối với hắn rất cao.”
Dương Hiếu trả lời:
“Tôi chỉ muốn chứng minh một việc, chờ đợi một kết quả, những gì tôi có thể làm đã làm xong từ lâu rồi, hắn có thể đi vào bưu điện quỷ chứng tỏ bên ngoài tôi đã chết, sự tồn tại của tôi chỉ là vô nghĩa, bây giờ phải xem hắn.”
Ánh mắt của hai người dừng lại ở trên người Dương Gian.
Tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh ngã rẽ cuối cùng đã xuất hiện, đúng với sự quan sát trước đó của Quỷ Nhãn, nơi này là một mảnh đất trống, tương đối rộng rãi, bên trên mảnh đất trống những chiếc lọ nước lớn, chỉ là trong lọ không hề chứa nước mà là các loại thuốc nhuộm, màu sắc của những loại thuốc nhuộm này vô cùng cổ quái.
Màu đỏ ở bên trong lọ thuốc nhuộm sền sệt giống như máu tươi, màu đen ở bên trong lọ thuốc nhuộm lại phát ra mùi vị của xác chết, không biết bên trong ngâm thứ gì, sáu màu sắc ở bên trong lọ thuốc nhuộm như vật gì đó bị mốc meo, phát ra một mùi nấm mốc rất đậm. Những loại nước khác ở trong lọ thuốc nhuộm cũng đều cổ quái và kỳ lạ, không phải màu sắc có thể biết được trong thực tế.
Dương Gian tới gần nhìn thoáng qua một cái lọ, thế nhưng Quỷ Nhãn của hắn không có cách nào nhìn thấu được tình trạng bên trong.
“Dường như đây là nguồn gốc chỗ thuốc nhuộm của bức tranh kia.” Dương Hiếu quan sát một lát, lập tức đưa ra một kết luận có hơi kinh dị.
Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì khả năng này rất cao.
Màu sắc của thuốc nhuộm ở chỗ này rất giống với màu sắc trong bức tranh, nhất là loại màu đỏ sền sệt giống như máu tươi kia lại càng rõ ràng hơn, loại màu sắc này vô cùng yêu dã, người sống không có cách nào điều chế ra được, chỉ có một loại linh dị nào đó mới có thể tạo ra được màu đỏ ướt át xinh đẹp này.
“Trước kia tôi chưa từng tới đây.”
Trương Tiện Quang mơ hồ nói: “Có lẽ trước kia không hề tồn tại ngã rẻ, nó chỉ mới xuất hiện gần đây. Kỳ quái ở chỗ, nơi này thiếu một cánh cửa thông ra thế giới bên ngoài.”
Dựa theo tình huống bình thường để phán đoán, thì chỗ quỷ dị này tương ứng với một bức tranh.
Một bức tranh là một cánh cửa ra.
Thế nhưng nơi này không có lối ra, nhưng ở đây lại chứa những lọ thuốc nhuộm có chút quái dị.
“Nếu không có lối ra, chứng tỏ những lọ thuốc nhuộm này không phải do vẽ mà do những vật thể chân thật tồn tại ở bên trong bức tranh tạo ra.” Dương Hiếu mở miệng nói.
“Đã nhiều năm như vậy mà vẫn không có người phát hiện, sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây?”
Trương Tiện Quang thắc mắc hỏi.
Dương Hiếu nói tiếp: “Ai biết được, có lẽ đã được sắp đặt từ trước, cũng có thể có người cố ý sắp đặt, nhưng vấn đề này có thể tạm thời gác lại một chút, nếu nơi này thật sự là thuốc nhuộm vẽ quỷ, vậy những lọ thuốc nhuộm này cộng thêm câu đố linh dị nào đó, có thể sẽ nắm giữ được phương pháp tạo nên bức tranh.”
“Dương Gian, con biết vẽ tranh sơn dầu sao?”
Dương Gian không nhìn những lọ thuốc nhuộm nữa:
“Hiểu sơ một chút.”
Trong đầu hắn có rất nhiều ký ức, trong đó cũng có ký ức với hơn mười vị giáo sư dạy vẽ tranh sơn dầu ở học viện mỹ thuật, thành thạo các kỹ năng vẽ tranh sơn dầu cũng không khó lắm.
“Chỉ với một bức tranh linh dị đơn thuần, căn bản không đủ để giam giữ lệ quỷ ở đây, cũng không đủ để tồn tại nhiều vong hồn như vậy, để có thể hoàn thành bức tranh một mình, người bình thường chắc chắn không thể làm được, chỉ khi tiếp xúc với bức tranh mới có thể biết được hết thảy mọi chuyện.”
Trương Tiện Quang nói.
“Đây là một manh mối, nhất định phải tóm chặt lấy.” Dương Hiếu quyết đoán nói.
Một khi nắm được cách tạo ra tranh sơn dầu ở trong tay, thì có thể hiểu ra được nội dung của nó.
Dương Gian không tiếp tục thảo luận đề tài này nữa, hắn không có dã tâm lớn như Dương Hiếu, muốn nắm giữ kỹ năng tạo ra tranh sơn dầu, bây giờ hắn chỉ muốn làm một việc đó chính là tìm Tôn Thụy.
Vòng quanh mấy chiếc thùng thuốc vài lần, cuối cùng hắn ngừng lại trước thùng thuốc nhuộm màu đỏ quỷ dị nhất kia.
Thùng thuốc nhuộm màu đỏ đã không còn phân rõ được rốt cuộc đây là máu tươi hay vẫn là thuốc nhuộm, Dương Gian tới gần lọ thuốc nhuộm, bên trong lập tức phản chiếu hình ảnh của hắn, thế nhưng khi cơ thể của hắn cử động nhẹ, hắn lại phát hiện Dương Gian trong lọ thuốc nhuộm màu đỏ vẫn đứng ở chỗ đó như cũ, không hề di chuyển, như thể hình ảnh phản chiếu của hắn vĩnh viễn bị lưu tại ở bên trong thùng.