"Con phải rời nơi này rôi, bưu cục còn chuyện cần con xử lý."
Dương Gian nói.
Dương Hiếu không ngăn cản mà chỉ nói: "Mang bức tranh quỷ kia về, nơi này không phải nơi yên ổn, hi vọng con đừng quên điều này, chuyện gì cũng lượng sức mà làm, nếu cố được thì cứ làm hết sức, con phải làm được như thế, cha có thể cảm giác được tình hình bên ngoài đã rất tệ."
Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt giống mình đến bảy tám phần của Dương Gian.
Vì hắn hiểu, Dương Gian có thể hiểu rõ tin tức quỷ mộng rõ như thế, có nghĩa khi còn sống đã gặp chuyện lớn, hắn không thể trông cậy vào những người khác.
Dựa theo tính cách Dương Hiếu, hắn không nghĩ Dương Gian là một ứng cử viên nối nghiệp tốt, thậm chí không có khả năng để cho người thân tương lai của hắn đặt chân đến đây một chuyến, giờ Dương Gian xuất hiện ở đây có thể chứng minh rằng hắn có lý do nào đó quan trọng hơn muốn thuyết phục hắn.
Hiện tại hắn không biết lý do đó là gì.
Nhưng mặc kệ thế nào, chỉ cần hắn xuất hiện, muốn bản thân không còn bị nhốt trong bức tranh nữa, hắn cần phải phát huy ra một chút tác dụng.
"Yên tâm, chuyện này con làm được." Dương Gian nhẹ gật đầu.
"Dương Hiếu, anh nên tin vào thế hệ sau của mình, chúng ta đã bị đào thải, đã là linh hồn, không thể nào tham trở thành người tham gia cuộc chơi này nữa, chúng ta chỉ có thể làm khán giả đứng ngoài theo dõi.”
Trương Tiện Quang đi tới nói: "Đừng để nhóm hậu sinh chịu áp lực quá lớn."
Dương Hiếu không quan tâm tới hắn, chỉ là lại hỏi một câu: "Mẹ con ổn không?"
Dương Gian nói: "Mẹ con rất ổn, giờ bà đang ở quê dưỡng lão, cũng không bước thêm bước nữa."
"Thật không?"
Dương Hiếu trầm mặc một cái: "Bà ấy thật vất vả, con cũng vất vả. Cha xin lỗi, cha không làm gì được cho hai người."
"Cha đã làm được rất nhiều rồi."
Dương Gian nói.
"Vậy là tốt rồi."
Dương Hiếu nói ra: "Đi đi, cha không lãng phí thời gian của con nữa, bên ngoài có rất nhiều chuyện đang chờ con. Trương Tiện Quang nói đúng, thời đại này là của các con, giờ cha chỉ là một linh hồn thôi."
Dương Gian nhẹ gật đầu, nhanh chân rời đi, thi thể Tôn Thụy và Chu Trạch theo sát phía sau.
"Nếu thế hệ sau của tôi xuất sắc như vậy, có lẽ tôi đã thoát khỏi nơi nguyền rủa này từ lâu rồi."
Trương Tiện Quang lắc đầu nói.
"Đây mới là điều khiến tôi lo lắng nhất."
Dương Hiếu nói ra:
"Anh biết không, Dương Gian không phải là người tôi nghĩ tới đầu tiên, mà là người họ Tần mà người thần bí kia nói cho tôi biết, niên kỷ của hắn càng nhỏ, càng xuất sắc tôi lại càng lo lắng."
Trương Tiện Quang đang suy nghĩ gì đó.
Hắn biết Dương Hiếu chỉ người họ Tần kia là ai.
"Đã nhiều năm như vậy, nói không chừng người kia cũng đã chết." Sau đó Trương Tiện Quang cười nói.
"Người có lẽ sẽ chết, nhưng mà quỷ thì không." Dương Hiếu nói.