Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2368 - Chương 2368: Kết Thúc

Chương 2368: Kết Thúc

Ngay lúc này, người phụ nữ tên Chung Yến đột nhiên kinh ngạc chỉ ra bên ngoài.

“Mọi người nhìn kìa, ở ngoài là đường phố.”

Bóng tối bên ngoài biến mất, con đường nhỏ vào bưu cục cũng biến mất, thay vào đó là con đường có nhà cửa và cửa hàng đầy phông hoa.

“Là thành phố Đại Hán.”

Dương Gian vừa nhìn đã nhận ra: “Bưu cục vốn nằm trong thành phố Đại Hán, nên Tôn Thụy đã sửa đổi quy tắc để người của bưu cục có thể trực tiếp trở lại thành phố Đại Hán, xem ra lời nguyền của sứ giả đã được hủy bỏ, mọi người không tin có thể đi ra ngoài thử xem.”

“Để tôi thử xem sao.”

Chu Trạch cực kì tò mò, hắn chủ động đi ra cửa bưu cục.

Hắn sững người ngay khoảnh khắc bước chân ra khỏi bưu cục.

Vì vừa mới bước ra khỏi bưu cục, hắn đã ngoảnh đầu lại nhưng không thấy bất kì dấu vết nào của bưu cục nữa. Hiện giờ hắn đang đứng trên con đường cái và vị trí vốn dĩ của bưu cục hiện giờ chỉ là tòa nhà bỏ hoang đang được xây dựng dở.

Nhưng người bên trong bưu cục vẫn có thể nhất cử nhất động của Chu Trạch.

“Lời nguyền của sứ giả kết thúc như thế sao?”

Đứng ở con đường bị phong tỏa, Chu Trạch vội lấy ra giấy viết thư màu đen.

Kết quả vừa lấy ra, bức thư như mất lực lượng linh dị chống đỡ, trực tiếp nát vụn, chỉ còn lại một chút vụn giấy bị gió thổi bay.

Hắn vừa mừng vừa sợ.

Nhìn đi nhìn lại, tòa nhà đang xây dở dang, nhưng dù có quan sát thế nào đi nữa, tòa nhà chưa xây xong vẫy ở đó, không thể biến thành bưu cục quỷ được nữa.

Hơn nữa, hắn không thể quay lại.

Thân phận sứ giả đã bị tước bỏ, bưu cục quỷ không còn liên quan gì đến hắn.

“Thời đại của sứ giả kết thúc.”

Dương Gian nhắm mắt lại, chậm rãi nói.

Hắn không để ý tới Chu Trạch, cũng không muốn để hắn trở lại nơi này.

Hai sứ giả còn lại đều có chung một cảm giác như bản thân đã trải qua mấy đời, họ vẫn sững người, chôn chân tại chỗ như thể chưa tiếp thu hết mọi chuyện.

Bưu cục ma quái khủng khiếp đã hành hạ họ vài chục năm đã chấm dứt như vậy sao?

Họ không còn là sứ giả, không còn nguyền rủa, không còn nhiệm vụ truyền tin bắt buộc, họ trở về với tự do, mọi thứ khác không liên quan gì đến họ.

“Đúng vậy, đã kết thúc rồi, về sau mọi người không còn sứ giả nữa.”

Vương Dũng châm thuốc hút một ngụm thật sâu, nhẹ nhõm nói.

Chung Yến cẩn thận hỏi:

“Vậy bây giờ tôi có thể rời khỏi không? Tôi không còn là người đưa tin nữa, dù ở lại cũng không có lợi gì.”

“Đi đi, việc còn lại không liên quan gì đến cô.” Dương Gian nói.

Vì để san bằng bưu cục quỷ này nên hắn mới hợp tác với sứ giả tầng năm. Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, hắn không cần tập trung mọi người ở đây nữa. Ngoài ra Chu Trạch và Chung Yến không tính là ngự quỷ nhân top đầu, hắn không có hứng thú mời chào họ.

Nhưng Vương Dũng thực sự có năng lực, đối phương đủ điều kiện để gia nhập đội của hắn.

Chung Yến gật đầu, cô nhìn qua mọi người một chút rồi không do dự nói lời tạm biệt và bước chân ra rời khỏi bưu cục này.

Cô gặp Chu Trạch ở bên ngoài.

“Dương Gian nói thời đại của sứ giả đã kết thúc, những sứ giả tầng năm chúng ta đều tự do.” Chung Yến nói.

Chu Trạch nhìn cô nói: “Lựa chọn lúc trước của chúng ta đã đúng, Dương Gian rất lợi hại, có thể giải quyết được bưu điện quỷ này, chuyện đã xong rồi, tôi cũng nên rời đi, cô thì sao?

“Tôi đến từ đâu thì về từ đó mà thôi.” Chung Yến nói.

“Chúc thuận buồm xuôi gió.”

Chu Trạch cũng không hỏi nhiều, nói tạm biệt với cô rồi rời đi.

Hai người chỉ là một trong những sứ giả vì sống sót nên mới tụ hợp lại với nhau, bình thường không qua lại nhiều nắm nên đường ai nấy đi sau khi vụ việc chấm.

Sau khi hai sứ giả rời đi, đại sảnh tầng một của bưu cục trở nên trống vắng hơn nhiều.

Cũng chỉ còn Dương Gian, Lý Dương, Vương Dũng cùng với Diệp Chân ở lại.

Thi thể anh Long cũng đã biến mất.

Không biết có phải là do Tôn Thụy đưa đi rồi hay không.

Sau khoảng một tiếng rưỡi trôi qua.

Có tiếng thang máy hoạt động, nơi Tôn Thụy biến mất xuất hiện một cái thang máy.

Thang máy “đinh” một tiếng liền mở ra.

Tôn Thụy đi ra ngoài với dáng vẻ khập khiễng nhau xưa, hắn nở nụ cười hơi cứng ngắc vì cơ mặt lâu rồi không hoạt động, nhìn hơi đáng sợ nhưng không ngăn ta vẫn có thể nhìn thấy sự vui vẻ trong đáy mắt hắn.

"Đội trưởng Dương, thế nào, anh có hài lòng với những thay đổi ở bưu cục quỷ không? Tôi cảm thấy bưu cục quỷ trước đây quá cũ kỹ và u ám nên đã thay đổi phong cách khác."

Dương Gian nói: "Không tệ, anh xử lý những lệ quỷ kia như thế nào?”

Tôn Thụy gõ gõ mặt đất: “Tất cả đều được chôn dưới bưu cục, chỉ cần bưu cục không xảy ra vấn đề thì bọn chúng sẽ không thể thoát được. Bởi vì bưu cục vốn ở trong Quỷ Vực, có nghĩa tôi đã ngăn cách toàn bộ lệ quỷ lợi hại trong quỷ vực, nhưng không loại trừ khả năng một vài lệ quỷ có thể xâm nhập vào vậy nên tôi sẽ để mắt tới thường xuyên.”

Lệ quỷ đương nhiên không chết, mà bị Tôn Thụy mượn đặc tính của bưu cục quỷ để áp chế.

Tuy nhiên không có gì chắc chắn một trăm phần trăm với sự kiện linh dị cả, nhưng đây là kết quả tốt nhất rồi. Dù sao thì cũng sẽ không thể giết chết quỷ được, đây là phương pháp xử lý ngắn hạn.

“Cũng tốt, nếu có lệ quỷ tiếp tục xâm lấn nơi này, tôi sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ giải quyết, chắc sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn đâu” Dương Gian nói.

Tôn Thụy gật đầu: “Nhưng như anh đã nói, đời này của tôi xác định sẽ bị nhốt ở chỗ này, tôi không thể ra khỏi cánh cửa này để vào thành phố Đại Hán được, tôi chỉ có thể ở cửa nhìn dòng người ra vào thành phố Đại Hán. Bởi vậy tôi đã xóa bỏ con đường đi vào bưu cục quỷ, muốn đến nơi này chỉ có thể đi vào thành phố Đại Hán, sau đó đứng trước cửa để tôi kéo vào.”

“Đương nhiên, còn có một khả năng khác như đội trưởng Dương vậy, trực tiếp dùng quỷ vực để đi vài, nhưng tôi tin đó cũng chỉ là ví dụ, không nằm trong phạm vi xem xét.”

"Vì vậy sẽ không có người lạ chết ở đây nữa."

Nói tới đây, ánh mắt hắn khẽ thay đổi, nghĩ đến những tân binh vô tội ở tầng một đã bị hắn xử lý lúc trước.

Hắn không hối hận khi làm như vậy

Hy sinh và thương vong là cần thiết.

“Anh nghĩ sao về thi thể nữ trên kia?”

Dương Gian nhìn Tôn Thụy, chỉ chỉ vào tầng năm trên đỉnh đầu.

Bình Luận (0)
Comment