Thi thể nữ vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Tôn Thụy trầm ngâm nói: “Thực sự tôi không thể tác động đến thi thể nữ này, nó không nằm trong phạm vi quyền hạn của tôi. Tuy thế, tôi đã có một phán đoán với chuyện này.”
“Anh nghĩ gì?” Dương Gian hỏi.
Tôn Thụy nói: “Lúc trước tôi đến tầng sáu của bưu cục, ở đó chỉ có một phòng. Trên bàn trong phòng đó là một cuốn sổ đen có ghi thân phận của những người quản lý trước đó. Ở trang đầu tiên viết tên một người là La Tùng Văn, tôi đoán đó chính là quỷ gõ cửa mà đội trưởng Dương đã nói.”
“Ông của La Vĩnh, La Tùng Văn sao?”
Dương Gian trầm ngâm, sau đó gật đầu: “Anh nghĩ vậy cũng không sai.”
“Nhưng vấn đề là ở trang thứ hai có một cái tên thứ hai trên cuốn sổ đen.”
Sắc mặt Dương Gian đột nhiên thay đổi: "Ý của anh là ở bưu cục quỷ này có một quản lý thứ hai nữa, người quản lý kế tiếp La Tùng Văn?"
“Không sai, người quản lý thứ hai tên là Điền Hiểu Nguyệt, là tên phụ nữ, tôi nghi ngờ....” Tôn Thụy nói.
Ý tứ của hắn rất rõ ràng.
Thi thể nữ đứng trên tầng năm rất có khả năng chính là người quản lý thứ hai của bưu cục quỷ, tên gọi Điền Hiểu Nguyệt.
Chỉ khi cùng có thân phận là người quản lý thì quyền hạn người quản lý của Tôn Thụy mới không thể ảnh hưởng đến thi thể nữ kia.
“Nếu cô ấy là người quản lý thứ hai, vậy tại sao cô ấy lại bị phanh thây và bị bỏ xác vào một cái chai trong bưu cục quỷ? Là bị sứ giả xử lý? Nhưng ai có năng lực lực xử lý một vị quản lý của bưu cục quỷ chứ? Hoặc có thể lúc đó La Tùng Văn chưa chết, hai người xảy ra tranh chấp, ý kiến bất đồng nên sống mái với nhau một trận?”
Trong nháy mắt Dương Gian nghĩ đến rất nhiều khả năng.
Nhưng tất cả đều hơi phi thực tế.
Lúc này, Tôn Thụy trầm giọng nói: "Đội trưởng Dương, quan trọng nhất không phải là Điền Hiểu Nguyệt, mà là quản lý thứ ba của bưu cục. Tên tôi chỉ đứng thứ tư."
“Hả?” Dương Gian trố mắt.
Còn một người quản lý thứ ba?
Tôn Thụy lại nói: “Tên của người quản lý thứ ba là Trương Tiện Quang, nhưng cũng chỉ là để lại một cái tên chứ không có manh mối nào khác. Theo lý mà nói người quản lý của bưu cục hiện tại hẳn là người tên Trương Tiện Quang này mới đúng. Dù sao thì trước đó La Tùng Văn chết ở bên ngoài bưu cục, hơn nữa lệ quỷ sống lại, Điền Hiểu Nguyệt bị phanh thây chôn ở đây, chỉ có Trương Tiện Quang thích hợp nhất tiếp quản bưu cục.”
Trương Tiện Quang?
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt của Dương Gian lập tức sắc như dao và hắn gần như vô thức nhìn về một bức tranh sơn dầu treo trên tường ở tầng một.
Nhưng ngay sau đó, Dương Gian đã kiềm chế lại hành vi theo bản năng này của mình, sắc mặt nhanh chóng trở lại bình tĩnh.
“Tôi biết Trương Tiện Quang, hắn là một sứ giả đã rời khỏi bưu cục, trên tường có tranh của hắn, nhưng chuyện này là bảo mật, không được tiết lộ ra ngoài, tôi sẽ điều tra thêm về người đó sau.” Dương Gian nói.
Tôn Thụy nói: “Vậy giao cho đội trưởng Dương, chuyện trong nội bộ bưu cục tôi còn có thể hỗ trợ chứ chuyện bên ngoài thì tôi bất lực.”
Dương Gian không nói gì nữa, trong đầu là muôn vàn suy nghĩ.
Làm sao Trương Tiện Quang đó không chỉ để lại bức tranh sơn dầu, còn trở thành quản lý của bưu cục.
Để lại bức tranh có nghĩa là hắn đã rời khỏi bưu cục.
Nếu trở thành quản lý thì không thể để lại bức tranh được.
“Trương Tiện Quang trong thế giới tranh sơn dầu dường như cũng không biết chuyện bản thân là quản lý của bưu cục. Phần lớn ký ức của hắn dừng tại lúc rời khỏi bưu cục, cho nên Trương Tiện Quang trong tranh sơn dầu chỉ có thân phận là sứ giả tầng năm chứ không phải thân phận người quản lý.... Không, không đúng, có một khả năng khác có thể làm được điều này.”
Trong đầu Dương Gian bỗng dưng nghĩ tới một biện pháp.
Nếu sứ giả đã rời khỏi bưu cục quỷ lại quay trở về bưu cục lần nữa, lại truyền tin, liệu hắn có thể trở thành người quản lý sau lần truyền tin thứ hai kết thúc không?
Dù sao Trương Tiện Quang đã thành công một lần, khẳng định có thể thành công lần thứ hai.
“Vì vậy khả năng cao Trương Tiện Quang là người đã vào bưu cục hai lần? Tranh sơn dầu lưu lại sau khi hoàn thành nhiệm vụ truyền tin lần đầu tiên, chỉ có như vậy mới có thể giải thích được. Nhưng nếu là thế thật thì theo lý mà nói Trương Tiện Quang hẳn là phải còn ở bưu cục làm người quản lý mới đúng, giống như Tôn Thụy đã nói.”
"Nhưng ở bưu cục lại chưa từng thấy người này."
Càng tìm hiểu sâu bí ẩn lại càng lớn.
Dương Gian nhanh chóng lắc đầu, tạm thời không nghĩ tới vấn đề này nữa.
Chuyện liên quan đến người quản lý thứ ba Trương Tiện Quang tạm gác lại.
“Đúng rồi, hiện tại bưu cục quỷ đã hủy bỏ nhiệm vụ truyền tin, hơn nữa cũng không có tân binh đưa tin gia nhập, sau này nơi đây cũng không nên gọi là bưu cục quỷ nữa, đội trưởng Dương có muốn đổi id để một cái tên khác không, để xem nơi này về sau làm gì thì hợp.” Đột nhiên Tôn Thụy lại nói.
Dương Gian gật đầu: “Quả thật bưu cục đã trở thành lịch sử, cần phải có một khởi đầu mới với một cái tên mới."
“Đặt tên sao? Hỏi Diệp mỗ đây mới là đúng người nè.”
Lúc này Diệp Chân bước tới.
“Tôi không hỏi anh.” Dương Gian nói.
Diệp Chân coi như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Nơi đây đã từng có hai người bất khả chiến bại trên thế giới này liên thủ chiến đấu, hay gọi là “Chiến trường của những vị thần?” Về sau thế gian khi có truyền thuyết của chúng ta, chúng ta sẽ lập một khối bia ở cửa, tôi tới khắc chữ, để các thế hệ mai sau chiêm ngưỡng và tôn thờ.”
“......”
Lý Dương cùng Vương Dũng ở bên cạnh đều nhìn Diệp Chân bằng một ánh mắt kì lạ.
“Tôi phản đối.”
Dương Gian nói: “Như vậy sẽ để lại tiếng xấu muôn đời.”
“Nơi này chôn giấu quá nhiều linh dị cùng khủng bố, tựa như địa ngục vậy, hơn nữa cách bài trí ở đây rất giống một căn hộ chung cư, thế thì gọi là Chung cư địa ngục được không?”
Chung cư địa ngục.
Một cái tên mới thay thế cho bưu cục quỷ, một khởi đầu mới.