Trong một phòng ngủ, Miêu Tiểu Thiện tắm xong lau khô tóc, lấy điện thoại di động ra nhìn nhóm lớp cấp ba trước đó, trong đó chỉ có Trương Vĩ, Vương San San và một bạn học tên Lưu Kỳ có ảnh đại diện sáng đèn, còn mấy chục bạn cùng lớp khác đều là màu xám. Dương Gian cũng thế, hắn có trong nhóm nhưng không online.
Nhưng cô có số điện thoại của Dương Gian, cô có thể gọi.
Rất nhiều lần cô đã định cầm điện thoại lên bấm số điện thoại của hắn rồi lại gạt phăng suy nghĩ này trong chốc lát. Cô lo Dương Gian đang bận, đang xử lý sự kiện linh dị gì đó, lại lo cô đột nhiên gọi sẽ khiến Dương Gian gặp phiền toái.
Vì vậy, thỉnh thoảng cô sẽ dò hỏi tình hình thông qua Trương Vĩ.
“A Vĩ, gần đây cậu cùng Dương Gian đang làm gì?”
Miêu Tiểu Thiện gửi tin nhắn riêng.
"Gần đây tôi cắm cọc thâu đêm trong quán Internet, thỉnh thoảng lại dẫn đám đàn em duy trì an toàn của thành phố Đại Xương. Dương Gian không có gì thì đi lang thang suốt ngày. Đúng rồi, tôi nghe mọi người nói hôm nay cậu ấy đã đi hẹn hò, cùng một mỹ nữ tên là Lưu Tiểu Vũ. Anh em chí cốt thế đó, đi hẹn hò mà không dẫn tôi theo, tôi có thể cho cậu ấy ý tưởng á, cậu ấy mà không hỏi tôi thì cuộc hẹn này không thắng lợi đâu.”
Trương Vĩ nhanh chóng trả lời tin nhắn.
Hẹn hò?
Thấy tin nhắn này, Miêu Tiểu Thiện đột nhiên cảm thấy hoảng hốt khó hiểu, thậm chí còn cảm thấy hơi tủi thân. Sững người một lúc lâu, cô đanh định nhắn tin hỏi lại Trương Vĩ thì cửa phòng ngủ đột ngột mở ra, là bạn cùng phòng của cô, Lưu Tử và Tôn Vu Giai vội vội vàng vàng đi vào.
“Miêu Tiểu Thiện, nhanh, nhanh đi theo tớ.”
Lưu Tử túm lấy Miêu Tiểu Thiện, vội vàng nói.
Miêu Tiểu Thiện hơi buồn bực nói:
“Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao? Tối muộn thế này còn muốn đi đâu?”
"Chuyện như này, mấy người tầng dưới chẳng hiểu ăn phải cái gì muốn chơi gọi hồn. Chúng ta phải nhanh chóng ngăn cản họ."
Tôn Vu Giai mở miệng nói.
“A, thế nữa? Mấy người họ còn có gan tiếp xúc mấy thứ đó?”
Miêu Tiểu Thiện kinh ngạc.
Vì sự kiện quỷ họa vừa mới qua không bao lâu.
Chuyện linh dị là đề tài cấm kị, những học sinh trong hội học tập tránh nó như tránh tà, không muốn nhắc đến nó là minh chứng.
Lưu Tử nói:
“Một số người là tấm chiếu mới, cứ nghĩ mình gan to, không tin chuyện tà đạo muốn gây chuyện. Tuy mấy thứ trên mạng là giả, nhưng chỗ này không cho phép họ làm mấy điều đó, cậu mau ngăn họ đi.”
“Chẳng phải việc này là trách nhiệm của hội trưởng hội học sinh sao? Tớ chỉ là một học sinh sao mà quản được họ.”
Miêu Tiểu Thiện lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Lưu Tử nói: “Sao lại không được, bạn trai cậu chuyên môn xử lý sự kiện linh dị còn gì, chỉ cần cậu nói một câu thôi những người này bị gô cổ hết. Hội trưởng chả được cái tích sự gì, chỉ biết thu phí vào hội, cùng học sinh nữ yêu đương, lần trước gã ta còn nhăm nhe tới phòng mình. Nếu không phải tớ dùng tên tuổi của cậu cảnh cáo hắn, chắc chắn chúng ta bị quấy rầy từ lâu rồi.”
Tôn Vu Giai nói: “Đúng, chỉ cần cậu ra mặt, xem có ai dám không nghe lời cậu.”
Họ từng tiếp xúc với Dương Gian thông qua Miêu Tiểu Thiện, được biết hắn là một người tài giỏi, không ai dám động đến. Tuy hội trưởng hội học sinh là người có tiền, cũng có quan hệ không ít, nhưng so sánh với bạn trai của Miêu Tiểu Thiện thì hắn ta như con kiến với con voi vậy.
“Đừng, đừng nói bậy, tớ với Dương Gian chỉ là bạn học cấp ba, cậu ấy không phải bạn trai của tớ.” Miêu Tiểu Thiện đỏ mặt xấu hổ nói.
Vừa nói đến đó thì chuyện Trương Vĩ gửi tin nhắn nói Dương Gian đang hẹn hò ập tới, khiến cô cảm thấy buồn bã vô cớ.
“Chúng ta tạm thời gác chuyện này sang một bên, hiện tại chúng ta cần ngăn mấy cậu học sinh kia chơi trò gọi hồn lại, vì sự an toàn của tất cả mọi người.”
Lưu Tử nói:
“Nếu có chuyện thực sự xảy ra, chắc chắn sẽ có người chết.”
“Nhất định phải ngăn họ lại.”
Tôn Vu Giai quả quyết.
Họ đều cùng trải qua vụ quỷ họa, tiếp xúc với linh dị, tuy chuyện này không liên quan đến họ, nhưng họ không cho phép mấy người kia làm loạn ở đây.
“Các cậu nói đúng, không ai quản thì để chúng ta quản.”
Miêu Tiểu Thiện nói.
Cô không muốn có bi kịch nào xuất hiện.
Rất nhanh.
Cả ba cùng nhau rời ký túc xá và đi xuống cầu thang.
Nhưng họ vừa rời cửa một lúc, đi trên hành lang không dài lắm, những ngọn đèn trong hành lang nhấp nháy vài cái rồi tắt ngấm.
Đèn trên hành lang đột ngột vụt tắt, ba người vừa mới bước ra khỏi cửa phòng ngủ không xa sững người đứng tại chỗ, một nỗi sợ không rõ từ đâu xuất hiện.
Cả ba yên lặng không nói lời nào.
Tôn Vu Giai nhát gan che miệng mình lại, tránh để mình hét lên.