Họ đã thảo luận với nhau một số biện pháp khẩn cấp khi gặp sự kiện linh dị.
Khi người bình thường gặp chuyện linh dị, biện pháp tốt nhất là giữ im lặng. Đồng thời nhanh chóng đưa ra hai lựa chọn, một là mạo hiểm rời khỏi nơi này trong thời gian ngắn nhất, hai là ở nguyên một chỗ không được đi lại lung tung.
Sự yên tĩnh kéo dài không được bao lâu.
Miêu Tiểu Thiện nghe thấy tiếng hét chói tai kinh hoàng của những học sinh nữ khác từ tầng dưới truyền đến.
“Không…không xui xẻo như vậy chứ, đám người kia thực sự gọi được thứ không sạch sẽ lên sao?”
Hành lang vắng lặng khiến giọng nói căng thẳng của Lưu Tử trở nên rõ ràng.
Cô và Tôn Vu Giai dựa sát vào Miêu Tiểu Thiện, tìm cảm giác an toàn.
"Chúng ta quay lại trước đã."
Miêu Tiểu Thiện không kinh hoảng đến vậy, cô có vẻ tỉnh táo hơn hai còn lại, sau khi bình tĩnh suy nghĩ cô đã quyết định quay về phòng ngủ chứ không chạy khỏi nơi này.
Trong phòng ngủ cũng tối, không có ánh đèn.
“Mấy cậu bật đèn pin điện thoại hộ tớ với, tớ lấy mấy thứ rồi chúng ta rời khỏi đây.”
Miêu Tiểu Thiện nói.
“Được.”
Hai chiếc điện thoại bật lên, trong phòng ngủ có lại chút ánh sáng.
Miêu Tiểu Thiện nhanh chóng chạy đến phòng mình lục vali.
“Cậu tìm cái gì đó, thứ gì quan trọng lắm à, tớ nghe ở dưới nhốn nháo lắm rồi, hình như họ đã rời khỏi đây, chúng ta cũng nhanh chóng đi thôi.” Lưu Tử vừa nói vừa cầm điện thoại di động làm đèn pin.
“Tìm được rồi.”
Đột nhiên, Miêu Tiểu Thiện vui mừng reo lên, lấy một chiếc hộp tinh xảo từ trong vali ra.
Sau khi mở ra, một ngọn nến có màu tươi như máu hiện ra trước mắt.
Ngọn nến này vẫn chưa được thắp sáng, nó vẫn còn nguyên vẹn.
"Một ngọn nến màu đỏ? Chúng ta có đèn pin mà, cậu không cần dùng đến nến đâu."
Tôn Vu Giai thì thào.
Miêu Tiểu Thiện không nói lời nào, ngọn nến trong tay cô không phải là một ngọn nến bình thường, đó là ngọn nến quỷ Dương Gian đã đưa cho cô từ trước. Dương Gian nói ngọn nến quỷ này thắp lên sẽ không sợ tắt, lệ quỷ sẽ không thể tới gần phạm vi phát sáng của ánh lửa. Đây là đồ vật dùng để bảm đảm an toàn cho tính mạng, chỉ có điều ngọn nến quỷ này rất đắt.
Nó là đồ vật vô giá trong thị trường linh dị, cầm ngọn nến này bán ra bên ngoài, cái giá không dừng lại ở cái giá mấy chục, mấy trăm vạn, phải lên đến hơn trăm triệu.
Rất nhiều nhà giàu đập tiền cũng không mua được nến quỷ vì họ không có địa vị.
Miêu Tiểu Thiện chuẩn bị rất cẩn thận, trong hộp ngoài cây nến quỷ còn có một cái bật lửa nhỏ và một hộp diêm nhỏ.
Sau khi do dự một hồi, Miêu Tiểu Thiện nhẹ nhàng cắn chặt răng, miễn cưỡng dùng bật lửa đốt lên ngọn nến quỷ.
Cô không có cách nào biết được chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, liệu có phải là linh dị đang xâm nhập vào tòa nhà này không, cô cũng không dám đánh cược vì họ đều là những người bình thường, gặp phải lệ quỷ họ thậm chí có thể chết trước khi thắp nến.
Nên tốt nhất cô cần thắp nến quỷ lên trước, sau đó cầm nến quỷ ra khỏi chỗ này.
Một tia lửa bốc lên.
Ngọn nến đỏ tươi đã được thắp sáng.
Nhưng ánh lửa trên ngọn nến cực kì quỷ dị, có một màu xanh lục u ám.
“Hả?”
Lưu Tử và Tôn Vu Giai ở bên cạnh mở to hai mắt nhìn ngọn nến quỷ trong tay Miêu Tiểu Thiện, vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.
“Đây là thứ Dương Gian tặng tớ, nó có thể giúp chúng ta an toàn rời khỏi nơi này, hiện tại không có thời gian giải thích nhiều đâu, đi nhanh lên, mất điện nên chúng ta không dùng thang máy được, phải chạy thăng bộ để rời khỏi đây đó."
Miêu Tiểu Thiện nhanh chóng nói, sau đó đi ra ngoài.
Lưu Tử cùng Tôn Vu Giai cũng không dám hỏi nhiều, chỉ thành thật đi theo phía sau.
Người bình thường tương đối yếu đuối và hiền lành như Miêu Tiểu Thiện lại cực kì bình tĩnh và quyết đoán khi gặp phải sự kiện linh dị. Thậm chí cô còn có chủ kiến của bản thân cũng như không lộ ra dáng vẻ hoảng loạn sợ hãi.
Ngọn nến xanh u ám đang cháy, xua tan bóng tối xung quanh.
Nhưng sau khi đốt ngọn nến lên, Miêu Tiểu Thiện khẽ cau mày nhìn ngọn nến, vì cô thấy ngọn nến quỷ này cháy rất chậm rất chậm, không tiêu hao.
Trước kia Dương Gian từng dặn cô, nến quỷ cháy càng nhanh thì lệ quỷ ở càng gần, nếu gần đó không có quỷ thì ngọn nến sẽ cháy rất chậm.
“Gần đây không có quỷ?”
Tuy nghĩ thế nhưng Miêu Tiểu Thiện không muốn lãng phí thời gian nên nhanh chân rời khỏi nơi này.
Cả ba vội vã xuống tầng.
Lúc đi ngang qua phòng ký túc xá khác, các bạn học sinh nữ mở cửa dò hỏi bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng khi họ nhìn thấy Miêu Tiểu Thiện cầm trong tay một ngọn nến đỏ kỳ dị còn tản ra ánh lửa màu xanh lục thì lại sợ hãi thét chói tai vội vàng trở về phòng ngủ, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
“Họ bị dọa rồi, có cần giải thích một chút hay không?” Tôn Vu Giai nói
Miêu Tiểu Thiện nói:
“Chúng ta không thể lãng phí thời gian, trước hết cần rời khỏi nơi này rồi thông báo với người phụ trách ở đây. Nếu có chuyện gì xảy thì việc chúng ta ở lại đây rất nguy hiểm, tớ không thể vì giúp họ mà khiến các cậu chết, thời gian trôi qua càng lâu thời gian mọi người rời khỏi đây càng nhỏ.”
Cô cũng đã từng nghĩ đến chuyện đi gõ cửa từng phòng một gọi mọi người theo cô rời khỏi đây.
Nhưng nhìn ngọn nến quỷ đang cháy trong tay, Miêu Tiểu Thiện cảm thấy làm như vậy thật sự quá nguy hiểm, cô không có thời gian giải thích với từng người.