Nếu trên đường gặp được những người khác thì cô sẽ kêu họ cùng nhau đi, như vậy sẽ an toàn hơn một chút.
Tuy nhiên khi họ đang đi dọc theo cầu thang để xuống dưới tầng thì lại thấy một nam một nữ đang dựa vào trong một góc ở cầu thang ôm nhau cực kì thân thiết.
“Này, các cậu đang làm gì vậy.”
Lưu Tử hét lên một tiếng, dọa đôi nam nữ kia sợ hãi nhảy dựng lên.
Nhìn thấy ngọn nến u ám trên tay Miêu Tiểu Thiện họ còn tưởng gặp phải quỷ, suýt chút nữa đã giãy nảy lên.
“Chúng tôi không phải quỷ, vì mất điện nên thắp nến để chuẩn bị ra khỏi đây thôi. Nơi này có khả năng đã bị quỷ ám, hai người đừng ở đây nữa mau nhanh chóng chạy cùng chúng tôi.”
Miêu Tiểu Thiện nhắc nhở.
“Bị quỷ ám? Tôi thấy các cậu mới giống quỷ hơn ấy.” Thanh niên kia nói
Lưu Tử nói:
“Đột ngột mất điện chẳng phải bị quỷ ám còn gì? Cậu có muốn đi không, không đi thì có chết ở đây, chúng tôi cũng không thèm quan tâm.”
“Mất điện? Đâu mất điện đâu, ai bảo mất điện, có người cố ý tắt điện để dọa mọi người thôi.”
Học sinh nam kia vội nói.
“Cậu nói cái gì, có người tắt điện? Để làm cái gì?” Lưu Tử lập tức nổi giận
Bạn nam kia nói:
“Họ chơi cái trò gọi hồn gì đó, xong rồi đợi thời cơ cố tình tắt đèn để tỏ tình với cô gái mình thích... Thực ra họ chỉ lấy cớ chơi gọi hồn thôi, chứ đâu dám chơi trò chơi này, đám nam sinh chúng tôi không ngu, chuyện lần trước ở trường nguy hiểm như thế còn dám động tới trò này chẳng khác gì đi tìm đường chết à “Mấy người ở phòng tầng dưới muốn tạo hiệu ứng cho thật nên mới làm nhiều như thế."
Cậu bạn này dường như bị ngọn nến quỷ dị trong tay Miêu Tiểu Thiện dọa sợ nên run rẩy kể ra hết toàn bộ những gì mình biết.
“Đáng ghét, mấy cậu còn chơi trò hù dọa người khác như vậy.”
Lưu Tử bắt lấy vạt áo cậu chàng kia:
“Bà đây thật muốn đấm cho cậu một trận, trò này mà lấy ra đùa cợt được à. Suýt chút nữa tôi đã bảo Miêu Tiểu Thiện gọi điện thoại báo cho Dương Gian rồi đó. Mấy cậu biết gây chuyện thật đó, cậu có biết nếu gọi Dương Gian tới thì sẽ có chuyện như thế nào xảy ra hay không?”
“Sẽ xảy ra chuyện gì?”
Cậu bạn cảnh giác nhìn Miêu Tiểu Thiện.
Họ biết không thể động đến Miêu Tiểu Thiện, hội trưởng cùng thành viên trong hội đã đặc biệt thông báo trong nhóm học sinh.
“Chỉ cần Dương Gian đến là có thể giết hết tất cả các cậu.”
Lưu Tử thật sự muốn mắng người.
“Không…không phải, chúng tôi chỉ muốn chơi trò chơi thôi, giống kiểu trốn thoát khỏi mật thất ấy, không nghiêm trọng đến vậy chứ.”
Cậu bạn kia cũng bắt đầu hoảng sợ.
Miêu Tiểu Thiện cứng họng, cô không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, tuy nhiên cô vẫn rất hiền hoà nói:
“Cũng may là hiểu lầm, mọi người không sao là được, Lưu Tử đừng tức giận nữa. Chúng tôi không biết chuyện này, chỉ là thấy mất điện với lại nghe nói các bạn nam ở tầng dưới chơi trò gọi hồn nên mới hiểu lầm là gọi quỷ.”
“Bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết rồi, cũng may là tôi không thông báo cho Dương Gian, không mọi chuyện rắc rối nhiều lắm."
Cô cũng cảm thấy may mắn.
Vì cô thì dễ nói chuyện nhưng Dương Gian thì khác, đến lúc đó Dương Gian muốn làm cái gì cô cũng không có cách ngăn cản.
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Vẫn rời khỏi đây hay về lại ký túc xá?”
Tôn Vu Giai nói.
“Về ký túc xá đi, hiện tại đã hơn 10 giờ tối rồi, chúng ta ra ngoài cũng không biết đi đâu, lại còn mặc áo ngủ đi dép lê cũng không hay cho lắm.”
Miêu Tiểu Thiện nói.
Cô không phải là người nhát gan như vậy, biết mọi chuyện hiểu lầm rồi thì cô cũng sẽ không vội vàng rời khỏi đây, đương nhiên muốn quay về ký túc xá đi ngủ.
Nhưng tiếc cô phải thắp nến quỷ để bảo đảm an toàn.
Tuy chưa cháy được bao nhiêu nhưng cô vẫn thấy đau lòng.
"Đi thôi, chúng ta về đi, ngày mai tìm đám người đó tính sổ. Để tán gái mà lại dùng cách ngu như thế." Lưu Tử ngứa răng.
Một đám con trai tinh trùng nên não gì cũng làm được.
Miêu Tiểu Thiện cũng không nói gì nữa, định giơ ngọn nến quỷ nên thổi tắt, nhưng ngay lúc cô mới hít một hơi thổi nến thì lại sững người trong giây nát, vì ngay lúc này, ánh nến mỏng manh của ngọn nến quỷ kia không hiểu vì sao ánh sáng lại rực lên hơn lúc ban đầu.
Mặc dù sự thay đổi không rõ ràng lắm, nhưng thực sự khác hơn trước đó.
Chính vì sự thay đổi này mà Miêu Tiểu Thiện mới dừng lại, không thổi tắt ngọn nến quỷ nữa.
“Ngọn lửa đang thay đổi, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tôn Vu Giai ở bên cạnh nhìn chằm chằm ngọn nến trong tay Miêu Tiểu Thiện ở cự ly gần, hết ngạc nhiên lại nghi ngờ.
Ngọn lửa này khi thì mở rộng khi lại thu hẹp, như đang hô hấp vậy.
Tình huống này rất đặc biệt, trước đây chưa từng xảy ra, hơn nữa tần suất và tiết tấu hô hấp cũng không giống nhau, có lúc nhanh có lúc lại chậm chạp không có động tĩnh.
“Có phải ngọn nến xảy ra vấn đề hay không?”
Lưu Tử nói:
“Sao lại cứ lập lòe lên xuống thế.”
“Không thể nào, trước đó rõ ràng vẫn tốt mà, vẫn luôn rất bình thường.”
Miêu Tiểu Thiện lắc đầu nói.
Cô không tiếp xúc nhiều nên cô cũng không rõ loại tình huống trước mắt này là thế nào.
“Chúng ta không thể trở về ký túc xá, vẫn phải rời khỏi nơi này.”
Miêu Tiểu Thiện suy nghĩ một lát, quyết định chắc ăn một chút.