Cô không dám thổi tắt ngọn nến quỷ, tình huống của ngọn nến quỷ khiến cô hơi khó phán đoán, liệu nơi này rốt cuộc có bị lệ quỷ ám hay không?
Ánh nến u ám vẫn lập lòe, khi thì bùng lên khi lại yếu đi.
“Đi bật đèn trước, sau đó làm rõ việc này đã rồi nói tiếp.”
Miêu Tiểu Thiện quyết định tìm hiểu trước để không gây ra hiểu lầm khác như vừa rồi.
Trong tay có ngọn nến quỷ, dù kết quả có ra sao vẫn sẽ bình an vô sự.
Chỉ là nếu như vậy thì phải bớt lãng phí ngọn nến lại.
Nhưng đã đến nước này rồi Miêu Tiểu Thiện cũng không thể làm gì khác được.
“Có nghe thấy không, đừng đứng ngây người ở chỗ này nữa. Mau chạy nhanh đi bật đèn lên, chúng tôi đi tìm mấy ông tướng còn lại tính sổ.”
Lưu Tử đẩy cậu bạn kia ra, trong lòng vẫn rất khó chịu.
“Thật sự không phải bị quỷ ám đúng không?” Thiếu niên có chút sợ hãi nói: “Nếu thật sự xảy ra chuyện, chúng ta vẫn phải nhanh chóng chạy đi không thể ở lại đây được.
Hắn cũng không ngu, xem ra ở đây thật sự có chút không bình thường.
“Hiện tại biết sợ rồi? Sao sớm không làm chuyện có ích đi.”
Lưu Tử nói:
“Đừng có kiếm cớ ở đây, mau đi bật đèn.”
“Cùng đi đi, an toàn hơn một chút.”
Miêu Tiểu Thiện nói.
Nhóm của Miêu Tiểu Thiện nhanh chóng tìm đến hòm điện để kết nối lại điện.
Tòa chung cư ngay lập tức sáng đèn trở lại, dường như mọi thứ đều trở lại bình thường, như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Được rồi, bây giờ không sao rồi."
Miêu Tiểu Thiện nói:
"Cây nến trên tay tôi có vẻ cũng bình thường."
Cô quan sát cây nến quỷ.
Ánh nến không tiếp tục bùng lên nữa mà đã bình thường trở lại.
Nhưng Miêu Tiểu Thiện vẫn hơi chần chừ, vì quả thực vừa rồi cây nến quỷ này hơi bất thường, dù không quá rõ ràng, nhưng suy cho cùng thì vẫn có chút phản ứng.
"Có lẽ là tôi suy nghĩ nhiều rồi."
Miêu Tiểu Thiện thật sự không muốn tiếp tục tiêu hao cây nên quỷ nữa, cô chôn vùi những lo nghĩ miên man kia rồi thổi tắt ngọn nến.
Lưu Tử nói:
"Chuyện này không thể để như vậy được, chúng ta phải đi tìm những người kia tính sổ mới được."
Vì không có sự kiện linh dị nào phát sinh nên lá gan của cô cũng lớn hơn, trước tiên cô muốn đi tìm những người kia rồi yêu cầu họ cho cô một lời giải thích thỏa đáng.
Vì vô duyên vô cớ mà các cô bị họ làm cho sợ chết khiếp, suýt chút nữa đã phải gọi điện thoại thông báo cho Dương Gian rồi, hơn nữa Miêu Tiểu Thiện còn phải thắp nên quỷ lên, quá tốn kém.
Một lát sau.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Lưu Tử hung hăng đập cửa phòng ngủ:
"Ra đây, người nào ở bên trong thì lăn ra đây cho tôi. Ai là người ra cái chủ ý ngu ngốc này vậy? Dám ở đây bày trò dọa nạt người khác, mẹ kiếp, lăn hết ra đây cho tôi."
"Ầm! Ầm!"
Cô lại đập cửa phòng của hắn:
"Đám nam sinh các cậu có giỏi thì đừng trốn nữa, lăn ra đây. Bây giờ muốn làm con rùa rụt cổ đúng không? Không phải vừa nãy rất bản lĩnh hay sao?"
Một lát sau.
Từng phòng mở cửa ra, có rất nhiều nam sinh đi ra ngoài, hơn nữa còn có không ít nữ sinh trốn trong phòng của nam sinh, thậm chí còn có một vài người mặc quần áo lộn xộn.
"Lưu Tử, cậu nổi điên cái gì vậy? Bọn tôi chơi game là chuyện của chúng tôi, liên quan gì tới cậu?"
"Đúng đấy, cậu quản được chuyện này à? Bầu không khí vui vẻ như vậy lại bị cậu phá hủy cả rồi, tôi còn đang thắc mắc vị sao tự nhiên đèn lại sáng nữa."
"Cậu và bạn trai chia tay là chuyện của cậu, chả lẽ cũng muốn chúng tôi không tìm được đối tượng giống cậu hay sao?"
Không ít nam sinh lên tiếng phàn nàn, thậm chí còn không nhịn được châm chọc vài câu.
Lúc bọn hắn bắt tay với nhau chơi trò này thì đều cố ý cô lập phòng của Lưu Tử, dù sao cũng chẳng có ai cảm thấy hứng thú với ba nữ sinh này.
"Đầu óc các cậu thật sự có vấn đề mà, lần trước chuyện ở trường học vẫn chưa xong, lần này lại muốn kiếm chuyện. Nếu như chuyện này động tới những người chuyên đi xử lý các sự kiện linh dị thì ai trong các cậu sẽ là người chịu trách nhiệm? Nếu có người có gan đứng ra chịu trách nhiệm, tôi sẽ không nói gì nữa."
Lưu Tử không hề sợ hãi, lên tiếng châm chọc những nam sinh kia.
Lúc này rất nhiều người sau khi nghe xong thì cảm thấy chột dạ.
Họ chỉ đùa cho vui thôi, nếu động tới những người chuyên đi xử lý sự kiện linh dị, họ thật sự không thể gánh được trách nhiệm này.
"Lưu Tử, đừng có nghiêm trọng vấn đề lên như vậy. Trò chơi gọi hồn vốn dĩ không có thật, chúng tôi chỉ đùa cho vui mà thôi."
Một nam sinh đi ra từ trong phòng, hắn nói:
"Cậu đừng có mà dọa bọn tôi. Chuyện này cơ bản không thể nào động tới đám người đó, dù sao ở đây cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Bây giờ cũng đã rất muộn rồi, các cậu mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, đừng cãi nhau nữa. Rất nhiều người buồn ngủ rồi."
"Vạn Hạo, tôi thấy hình như tôi đã quấy rầy cậu đi ngủ nhỉ? Vừa nãy có phải cậu lại lừa gạt cô gái nào về phòng rồi đúng không? Vốn dĩ việc cậu tham gia câu lạc bộ học tập không phải vì một mục tiêu tốt đẹp nào cả. Tôi nghĩ chuyện ngày hôm nay chính là do cậu và tên hội trưởng khốn nạn kia làm ra."
Lưu Tử khinh thường.