Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2387 - Chương 2387: Chết

Chương 2387: Chết

Cô biết Vạn Hạo là học trưởng năm thứ nhất, còn là đời thứ hai. Có điều cô cũng không hề kém cỏi, cô vốn là người địa phương, cơ bản không thèm để ý tới nhóm đời thứ hai của những nơi khác.

"Sao cậu lại nói khó nghe như vậy, không phải đã nói đây chỉ là một trò chơi thôi sao, nếu cậu không có việc gì làm thì tranh thủ nghỉ ngơi đi, đừng có ở đây mà làm ầm lên như người điên vậy, khó trách cậu bị bạn trai vứt bỏ?"

"Tôi khinh, bạn trai cũ của tôi là một kẻ hèn nhát, quả thực là hắn bị dọa chạy mất đấy, thì sao?"

Lưu Tử bị châm chọc, tức giận đến mức muốn nổ tung.

"Còn nữa, dù chuyện hôm nay có như thế nào đi chăng nữa thì các cậu cũng phải xin lỗi bọn tôi. Vì các cậu làm loạn nên suýt chút nữa chúng tôi đã liên hệ với những người kia. Bản thân mình làm sai mà không chịu nhận, sao các cậu lại mặt dày như vậy chứ?"

Lưu Tử nói.

Vạn Hạo mất kiên nhẫn:

"Chúng tôi không làm sai điều gì cả thì sao phải xin lỗi cơ chứ? Cậu mới là người nên xin lỗi chúng tôi đây này, nửa đêm không ngủ được chạy tới đây làm ầm lên, đúng là chẳng có quy tắc gì cả."

"Bọn tôi kiếm chuyện sao? Này, cậu nói chuyện kiểu gì vậy hả?"

Lưu Tử nổi giận đùng đùng nói.

Thấy hai người chuẩn bị cãi vã, Miêu Tiểu Thiện vội kéo Lưu Tử lại:

"Lưu Tử, bỏ đi. Chuyện này biết như vậy là được rồi, tiếp tục làm ầm nên cũng chẳng có ích gì. Dù sao quả thực bây giờ cũng chưa có chuyện gì xảy ra cả."

Dù cô biết những người này làm sai.

Nhưng cãi lộn như thế này cũng không có ý nghĩa gì, suy cho cùng thì cũng chẳng có cách nào để đối phó với những người này cả.

"Không thể dễ dàng bỏ qua cho họ như vậy được, ít nhất phải bắt họ xin lỗi chứ."

Lưu Tử không muốn bỏ qua cho những người này,

Miêu Tiểu Thiện lôi kéo cô:

"Bỏ đi, sau này chúng ta không để ý tới họ là được, lần sau sẽ không bị lừa như vậy nữa."

"Không được, tôi không thể nuốt trôi cơn giận này."

Lưu Tử nói, cô vẫn kiên trì muốn Vạn Hạo và những người khác phải xin lỗi.

Vạn Hạo không muốn cãi nhau với Lưu Tử, hắn cảm thấy Lưu Tử là một nữ sinh, cãi nhau ầm ĩ với cô cũng chẳng để làm gì, vậy nên hắn không thèm để ý đến cô, xoay người đi về phòng nghỉ ngơi.

Những người khác cũng không muốn nửa đêm đứng ở đây ầm ĩ với Lưu Tử nữa.

"Này, cậu đừng bỏ đi chứ, các cậu cũng đừng nghĩ như vậy là kết thúc rồi, tôi nói cho các cậu biết chuyện này còn chưa xong đâu."

Lưu Tử giậm chân nói.

"Đừng làm loạn nữa, đêm rồi, mọi người còn phải đi ngủ."

"Tôi vừa tỏ tình thành công, không có thời gian ở đây đùa với cậu."

"Trò chơi gọi hồn không có thật, nơi này không thể nào có mấy chuyện ma quỷ gì đâu. Các cậu bị dọa sợ, chuyện bé xé ra to thì có liên quan gì tới chúng tôi chứ."

"Đúng vậy..."

Những học sinh nam khác cũng oán trách một vài câu, không để ý đến Lưu Tử nữa.

Tôn Vu Giai lắc đầu nói:

"Cậu nghe lời Miêu Tiểu Thiện, bỏ qua chuyện này đi, muốn họ xin lỗi là chuyện không thể nào. Với lại cho dù họ có xin lỗi thì cũng chẳng có tác dụng gì, hiểu nhầm cũng đã hiểu nhầm rồi. Bỏ đi. "

"Sớm biết như thế chúng ta đã không gia nhập cái câu lạc bộ học tập này, cùng lắm là tiêu ít tiền đi mời gia sư, hoặc là sang trường khác nghe giảng."

Lưu Tử cảm thấy tâm trạng của cô vô cùng tồi tệ, không thể nuốt trôi cơn tức này.

Thế nhưng lại không có chỗ nào để xả giận, chỉ có thể giấu sự khó chịu này ở trong lòng.

"Bây giờ có thể về phòng rồi, tôi vừa mới nhìn rồi, sẽ không có tình huống đặc biệt gì xảy ra đâu."

Miêu Tiểu Thiện nói.

Nhưng đúng lúc mọi người đang định ai về phòng nấy thì bỗng một hiện tượng quỷ dị xảy ra.

Ánh đèn trong hành lang đột nhiên nhấp nháy, sau đó tắt ngúm.

"Chuyện gì xảy ra vậy, ai lại tắt đèn rồi?"

"Không phải tôi, tôi vẫn luôn ở đây, không có đi tắt đèn."

"Tôi cũng không đi, có phải là bị mất điện rồi hay không?"

"Chắn chắn không phải mất điện, tôi nhìn thấy những tầng khác vẫn có đèn, hình như chỉ có mấy tầng này bị tắt đèn thôi."

Mọi người nhao nhao bàn tán.

"Này, chúng ta mới đi từ bên kia tới, rõ ràng là bên kia không có người, không thể nào là người tắt đèn được."

Tôn Vu Giai nhỏ giọng nói:

"Có khi nào nơi này thật sự có quỷ hay không?"

Trước đó trong lòng Miêu Tiểu Thiện đã có chút bất an, bây giờ thì càng lo lắng hơn.

Tuy nhiên chỉ dựa vào tình huống này thì không thể nói lên được điều gì.

Nhưng mà đèn ở tầng này chỉ tắt một lúc sau đó lại nhấp nháy sáng lại.

"Chắc chắn có người dở trò."

Nhìn thấy đèn sáng lên, lập tức có người suy đoán nói.

"Ầm!"

Nhưng ngay sau đó.

Đột nhiên có tiếng vang thật lớn, cửa của một phòng đột nhiên bị mở ra, sau đó có một nữ sinh vô cùng hoảng sợ chạy ra. Cô ấy hét lên, người bê bết máu, quần áo còn chưa mặc đã chạy vọt ra bên ngoài.

Có vẻ vì quá kích động nên nữ sinh này hoảng loạn chạy ra rồi ngã lăn ra đất.

"Chết, chết rồi."

Nữ sinh này hoảng sợ nói.

Bình Luận (0)
Comment