Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2388 - Chương 2388: Đèn Tắt Người Chết

Chương 2388: Đèn Tắt Người Chết

Lúc này mọi người mới trông thấy hai tay của cô ấy dính toàn máu tươi, mùi máu tanh bay ra từ trong căn phòng mà cô ấy vừa chạy khỏi.

Tất cả đều ngây ngẩn cả người sau khi nhìn thấy tình cảnh tượng này.

Sau đó tất cả đều mang vẻ mặt khó tin nhìn về phía căn phòng kia, một suy đoán vô cùng tồi tệ xuất hiện trong đầu mỗi người.

Sẽ không có người nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ?

Mọi người đều sững sờ.

Thế nhưng ý nghĩ này mới xuất hiện trong đầu chưa được bao lâu.

"Vù vù!"

Ánh đèn trong hành lang lại chập chờn, lóe lên mấy lần sau đó đột nhiên tắt ngúm giống như vừa rồi.

"Thế này chắc chắn không phải là người nào đó đùa ác, cố ý dập cầu dao đâu."

Một vài người lập tức phản ứng lại.

Nếu có người hù dọa họ, khi dập cầu dao thì tất cả đèn phải đột ngột tắt, chứ không thể nào nhấp nháy mấy lần rồi mới tắt ngủm giống như vừa rồi.

Chả nhẽ thực sự có quỷ sao?

Một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu họ.

Sau khi ý nghĩ này xuất hiện, dường như mọi người đều có cùng một phản ứng giống nhau.

"A!"

Đột nhiên có tiếng hét ở đâu đó, không biết là tiếng hét của ai, nhưng nó đã thổi bùng nỗi sợ hãi trong lòng tất cả mọi người.

Dù xung quanh tối mịt, nhưng tất cả đều vội chạy ra ngoài, chen lấn nhau rời khỏi đây, không muốn tiếp tục ở lại tòa nhà này thêm một giây một phút nào nữa.

"Xem ra thật sự có chuyện rồi, chúng ta cũng nhanh chóng đi thôi."

Miêu Tiểu Thiện là người phản ứng đầu tiên, vội vã kéo Lưu Tử và Tôn Vu Giai rời khỏi chung cư.

Dù cô đã chạy rất nhanh, nhưng cơ bản vẫn không kịp.

Lúc đang đi xuống cầu thang, không biết bị ai đó ở phía sau tông vào người, suýt nữa ngã xuống đất, tuy vẫn có thể đứng vững, nhưng Miêu Tiểu Thiện không nhịn được hét lên một tiếng vì đau, có vẻ như cô đã bị trật khớp cổ chân.

"Không sao chứ, chiết tiệt, là tên nào đã đụng vào chúng ta vậy? Bây giờ mới biết sợ sao, vừa rồi vẫn còn phách lối lắm kia mà."

Lưu Tử quan tâm hỏi han Miêu Tiểu Thiện, sau đó không nhìn được chửi vài câu.

Thế nhưng trước mắt đã không còn ai để ý tới cô, tất cả đều đang nóng lòng muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.

"Không cần chen chúc trên cầu thang với họ nữa, cứ nhường đường cho họ đi trước đi."

Miêu Tiểu Thiện cảm thấy sau lưng có một nhóm người đang chạy xuống, cô không dám đi ở phía trước, sợ bị họ đụng trúng nên vội vàng tránh sang một bên cho an toàn.

Nhưng một lát sau.

"Vù vù !"

Đèn lại đột nhiên sáng lại, xung quanh cũng bình thường trở lại, tình huống này giống hệt với lần đầu tiên.

Nhưng mà lúc này những sinh viên đang chạy ở phía trước bỗng nhiên dừng bước.

Vì trước mặt của họ xuất hiện một người đang nằm trên cầu thang, tư thế của người đó có chút kỳ quái, giống như rơi từ trên cầu thang xuống, cơ thể nằm dựa vào bức tường, cổ rơi xuống đất, tạo ra một góc vuông chín mươi độ, cái đầu nằm trên đất dính đầy máu tươi, hai mắt trợn trừng, giống như là chết không nhắm mắt.

"Đây hình như là Dương Tử Phong đúng không... Không phải hắn đang ở trong phòng sao, sao lại nằm ở đây?"

Có người nhìn thấy người nằm dưới đất, run rẩy nói.

Người kia vô cùng sợ hãi, vì trong ấn tượng của hắn, lúc này đáng nhẽ Dương Tử Phong nên ở trong phòng của hắn ta hoặc đang hẹn hò với một nữ sinh nào đó chứ không thể nào xuất hiện ở đây được.

Mà hết lần này tới lần khác lại xuất hiện các hiện tượng kỳ lạ.

Quan trọng nhất chính là việc hình như người này đã chết rồi.

Lúc này thi thể giống như một bức tường chắn đường họ, những người ở phía trước không dám đi qua thi thể kia để chạy xuống dưới tầng, họ lộ ra vẻ do dự.

Tuy nhiên cứ đứng ở đây chần chừ cũng không phải là cách.

Một nam sinh lấy hết dũng khí, cẩn thận lách qua thi thể kia để chạy khỏi nơi này.

Nhưng khi hắn vừa bước xuống cầu thang.

Cái cổ kia đột nhiên di chuyển, đầu của Dương Tử Phong đang nằm yên trên mặt đất chợt vặn vẹo, miệng phát ra tiếng cười khanh khách, máu tươi ùng ục chảy ra, đôi mắt u ám khẽ chuyển động.

Cảnh này dọa mọi người hét toáng lên, họ lập tức xoay người chạy lên tầng.

"Tại sao tự nhiện họ lại chạy về?"

Tôn Vu Giai nghiêng người đỡ Miêu Tiểu Thiện, nhìn thấy cảnh này thì ngẩn cả người.

"Có lẽ thật sự đã xảy ra chuyện rồi."

Miêu Tiểu Thiện nói.

Cảnh tượng này khá quen thuộc với cô.

Khi trước, lúc cô còn ở cao trung thì đã gặp phải sự kiện quỷ gõ cửa, các bạn trong lớp học cũng bỏ trốn giống như bị điên vậy.

"Vù vù!"

Cùng lúc đó, ánh đèn vừa mới sáng lên không được bao lâu lại nhấp nháy, nhấp nháy khoảng bốn năm lần gì đó thì tắt ngủm.

Đây đã là lần thứ ba đèn bị tắt rồi.

Dường mỗi một lần đèn tắt đều sẽ có một người bị chết ngoài ý muốn.

Nếu như nơi này thật sự xuất hiện một sự kiện linh dị thì có lẽ hiện tại con quỷ kia đã bắt đầu giết người.

Bình Luận (0)
Comment