Khác với những người đang chạy loạn như đám ruồi nhặng không đầu, Miêu Tiểu Thiện lại tương đối bình tĩnh, không chạy lung tung, chỉ đứng dựa vào tường chờ những người này chạy đi, bản thân cô thì không bỏ chạy cũng không la hét gì hết.
Một lát sau, tất cả đã chạy về hết.
Hành lang trở nên trống trải, chỉ còn lại ba người các cô.
"Vừa rồi lúc họ chạy xuống dưới tầng thì thấy có một người chết rồi, chết trên cầu thang, vì vậy không có ai dám đi qua."
Lúc này Lưu Tử mới căng thẳng nói:
"Hình như người kia bị ngã chết, tại sao đang êm đẹp lại xảy ra chuyện như vậy chứ?"
Miêu Tiểu Thiện không nói lời nào, bất đắc dĩ thắp lại cây nến quỷ.
Ánh nến xanh ảm đạm sáng lên.
Nhưng vào lúc này, ánh nến giống như được đổ thêm dầu, đột nhiên bùng lên, ngay sau đó xuất hiện tiếng bước chân dồn dập bên trên cầu thang u ám, tiếng bước chân đó giống như đang đi theo những học sinh quay đầu bỏ chạy, nhanh chóng biến mất.
Sau đó ánh nến lại bình thường trở lại.
"Không sai được, nơi này thật sự có quỷ, hình như vừa rồi con quỷ kia đã lướt qua chúng ta."
Lúc này Miêu Tiểu Thiện mới giật mình, đồng thời nghiêm túc, cẩn thận đưa ra một kết luận.
Lưu Tử và Tôn Vu Giai nghe vậy thì lập tức cảm thấy sợ hãi cùng ớn lạnh toàn thân.
Trò đùa trước đó có vẻ đã trở thành thật.
Hóa ra không phải là hiểu nhầm, nơi này thật sự không ổn.
Không thể kết luận sự kiện linh dị xuất hiện thông qua việc đèn điện có vấn đề.
Nhưng hiện giờ, tự dưng lại có người chết một cách kỳ lạ, nến quỷ cũng có phản ứng dữ dội.
Nhờ sự thật như đinh đóng cột đó Miêu Tiểu Thiện mới chắc chắn sự kiện linh dị đang diễn ra, thậm chí ngay lúc nãy dường như có lệ quỷ lướt ngang qua cô. Vì ngay lúc đó, ánh lửa của nến quỷ đột nhiên bùng mạnh lên, suýt chút bén lên tóc của cô.
Cả Lưu Tử cùng Tôn Vu Giai phải trợn tròn mắt nhìn về phía Miêu Tiểu Thiện khi nghe cô đưa ra kết luận đó.
Giờ đây đầu óc của họ trống trơn, không thể suy nghĩ bất kì điều gì, không biết do sợ hay do câu nói quỷ đi ngang dọa hết hồn hết vía.
“Quỷ đi chỗ khác rồi, còn cách nơi này khá xa, vì nến quỷ đã bình thường trở lại….”
Miêu Tiểu Thiện lẩm bẩm:
“Đang êm đẹp sao lại như vậy? Mọi người đâu chơi trò gọi hồn, mọi thứ phải bình thường mới đúng. Tự nhiên lại có quỷ đến thật, không đến mức trùng hợp như vậy.”
Cô thấy chuyện này hơi khó hiểu và không đơn giản.
Sao lại vừa nhắc quỷ ám là có quỷ tới ám thật.
Trừ khi họ xui tận mạng, đúng lúc đụng phải một sự kiện linh dị, nhưng xác suất xảy ra chuyện này rất nhỏ.
“Trừ trường hợp có người cố ý dẫn quỷ lại đây.”
Miêu Tiểu Thiện thấy khả năng này cao hơn.
Nh ư lúc Dương Gian bị quỷ gõ cửa theo dõi, đó cũng là sự kiện linh dị bất ngờ xảy ra, người trong cuộc có khả năng không biết, phải có người phân tích thì đối phương mới hiểu bản thân chết như thế nào.
“Nhanh lên, đừng nghĩ nhiều mất thời gian nữa. Có người chết rồi, chắc chắn sự kiện linh dị đang xảy rồi còn gì. Cậu mau gọi điện cho bạn trai cậu, nhờ Dương Gian qua đây xem thế nào. Giờ chúng ra đi khỏi đây đi, tớ không muốn chết một cách lãng xẹt đâu.”
Lưu Tử nói với giọng run run nức nở gần như sắp khóc.
Cô nắm lấy tay Miêu Tiểu Thiện, hiện tại chỉ hận không thể cầm lấy di động của Miêu Tiểu Thiện trực tiếp gọi điện thoại cho Dương Gian
“Đừng làm phiền Dương Gian, anh ấy rất bận, chúng ta có thể tự rời khỏi đây. Các cậu cứ yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, nến quỷ trong tay tớ còn rất nhiều, có thể đốt trong vòng nửa tiếng nữa cũng không sao, đủ để chúng ta rời khỏi đây.”
“Chẳng phải lúc nãy các cậu đã thấy con quỷ đi ngang qua nhưng cũng không làm gì chúng ta còn gì, thứ này rất hữu hiệu.”
Miêu Tiểu Thiện không hoảng hốt lắm, đối ngược lại dáng vẻ yếu đuối nhu mì của cô là là gan khá lớn.
Vì ai cũng phải trưởng thành và tiến bộ khi được tôi luyện qua hai sự kiện quỷ gõ cửa cùng sự kiện quỷ họa đầy máu và nước mắt
“Chúng ta đi dọc hành lang xuống dưới rồi rời khỏi đây, sau đó tớ đi báo án, thông báo cho người phụ trách nơi này.”
Miêu Tiểu Thiện nói, cô không muốn làm phiền đến Dương Gian.
Vì Dương Gian vẫn còn ở thành phố Đại Xương, khoảng cách xa như vậy, dù cô có gọi cho hắn, lúc hắn đến họ đã an toàn rời khỏi đây.
“Vậy chúng ta nhanh lên.”
Lưu Tử cũng không phản bác, cùng Tôn Vu Giai đỡ Miêu Tiểu Thiện nhanh chóng sơ tán.
Miêu Tiểu Thiện cau mày đi khập khiễng, chân cô bị bong gân nên đi đứng không tiện lắm. Nhưng vì tình trạng không nghiêm trọng, chỉ hơi ảnh hưởng một chút nên không vấn đề gì tới việc rời khỏi đây.
Màu xanh lục u ám của nến quỷ tuy quỷ dị nhưng đem lại cho con người cảm giác an toàn.
Cả hai người xích lại gần Miêu Tiểu Thiện hơn, hy vọng gần ngọn lửa hơn một chút.