Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2390 - Chương 2390: Mưu Đồ

Chương 2390: Mưu Đồ

Họ đi xuống một tầng.

Nhưng thật lạ, họ không còn thấy xác chết ở gầm cầu thang khiến người khác sợ hãi bỏ chạy đâu nữa, những gì còn sót lại trên mặt đất chỉ là một vũng máu.

“Cái xác đâu? Cái xác mà mấy người kia nói dường như đã, biến, biến mất.”

Tôn Vu Giai nhìn vũng máu, hơi run rẩy nói.

“Cậu đừng nói nữa.”

Lưu Tử nói nhỏ: “Đi nhanh lên, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Cô cũng biết cái xác đã biến mất bí ẩn, nhưng giờ cô không dám nghĩ nhiều, chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Dù sợ tới chân tay không còn sức lực gì nhưng cô vẫn gắng gồng lên, gắng can đảm lấn áp nỗi sợ đó.

Vì cô biết nếu mình bị lấn áp, thì chỉ cần một ngọn gió, một cọng cỏ lung nay thôi cũng khiến phòng tuyến can đảm cuối cùng của họ sụp đổ, ngã xuống ngay ở nơi này.

Miêu Tiểu Thiện không nói gì, coi vết máu kia không tồn tại. Giờ cô chỉ cần bảo đảm nến quỷ trong tay không tắt để tiếp tục xuống tầng.

Cái xác thực sự không còn ở đây nữa.

Vì nó ở phía bên kia.

Tầng một có hai lối thoát hiểm, một bên trái một bên phải, những người sợ hãi quay đầu bỏ đi giờ đã chạy sang cầu thang bên kia, họ hy vọng nơi đó chưa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn để an toàn rời khỏi đây.

Nhưng có một cảnh tượng khó tin xuất hiện khi họ đến nơi.

Cùng một hoàn cảnh, vị trí khác nhau.

Cái xác của học sinh tên Dương Tử Phong lại kì lạ nằm giữa cầu thang, vẫn là tư thế cũ, chiếc cổ bị vặn gãy với góc độ không thể tưởng tượng được, một đôi mắt xám xịt nhìn họ. Giống như con lệ quỷ đang theo dõi họ, không muốn họ rời khỏi đây.

“Lại…lại là Dương Tử Phong, sao hắn có thể xuất hiện ở đây, vừa nãy hắn nằm ở cầu thang đằng kia mà?"

Nhóm học sinh sợ mất hồn mất vía, nỗi sợ chiếm lấy họ, khiến họ đứng đực một chỗ không biết làm gì.

“Cái xác này có thể di chuyển, nó chạy từ bên kia sang bên này. Là quỷ, nhất định là quỷ rồi. Chạy mau, chúng ta sẽ bị quỷ giết mất, tớ không muốn chết đâu.”

Có người thét chói tai, tinh thần hoảng loạn, trong đầu không nghĩ ra được gì như một con ruồi không đầu cố gắng thoát khỏi nơi này.

Cái xác xuất hiện khiến họ sợ hãi không dám đi tiếp, một số người quay đầu lại, một số khác bỏ chạy khắp nơi, một số lại bị dọa ngã ngồi bệt dưới đất.

Khung cảnh bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Nhưng hiện tượng linh dị nào đó vẫn chưa dừng lại, vì ánh đèn lúc này nhấp nháy liên tục rồi tắt ngỏm.

Trong khung cảnh mờ mịt không ánh sáng khiến nỗi sợ như được phóng đại vô tận. Cũng trong bóng tối đó, họ cảm nhận thấy đâu đâu cũng có quỷ, không cẩn thận sẽ bị quỷ giết chết, họ muốn chạy trốn nhưng lại không biết trốn đi đâu.

Thang máy không hoạt động, cầu thang bị một cái xác chặn lại, không ai dám chạy qua nó vì sợ tới gần sẽ bị quỷ giết.

Nhưng trong tiếng thét chói tai pha lẫn nỗi kinh hoảng ấy vẫn còn người giữ được lí trí.

"Giờ chỉ có một cách duy nhất để rời khỏi đây, đó là đi theo Miêu Tiểu Thiện, cô ấy quen biết với người đặc biệt, có cách sống sót khi ở nơi bị quỷ ám."

Vạn Hạo thương lượng với nhóm học sinh nam còn lại nên làm gì. Ngay lúc này, ý nghĩ đó đã lóe lên trong đầu hắn.

Đây không phải ý kiến quá hay, nhưng nhiều người sợ đến nỗi mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ biết trông cậy theo số đông. Lúc này nếu có người bảo leo cửa sổ xuống không khéo cũng có người sẽ đồng ý làm.

“Tôi đã từng gặp Miêu Tiểu Thiện, họ đi xuống tầng ngay từ đầu, khi đó còn chưa bị quỷ ám, trong tay Miêu Tiểu Thiện có một ngọn nến tản ra ánh sáng xanh dị lắm khiến tôi giật cả mình. Tôi có nghe lén được Miêu Tiểu Thiện nói chuyện, ngọn nến kia hình như có thể đuổi quỷ.”

Một cậu bạn vội vàng kể hết những tin tức mà mình biết.

“Vậy nhanh tìm cô ấy thôi, đừng chờ nữa. Chậm chân tý nữa là Miêu Tiểu Thiện ra ngoài luôn rồi đó.” Vạn Hạo nói.

Tia hy vọng được nhóm lên, khiến nhóm bạn tỉnh táo lại ngay lập tức, cả đám chạy vòng vèo trở về, hy vọng nhanh chóng tìm được Miêu Tiểu Thiện, sau đó nhờ cô đưa mình rời khỏi nơi bị quỷ ám này.

Đã có hướng đi nên tốc độ của họ cũng rất nhanh, thậm chí một số ít bạn nữ bị bỏ lại phía sau.

Có người khóc lóc kêu họ từ từ.

Nhưng không một ai để ý tới, bây giờ là thời khắc sinh tồn quan trọng, đâu có ai còn tâm tư đi chăm sóc người khác.

Đừng nói tới bạn gái, dù là anh em ruột thịt chỉ sợ cũng không buồn quan tâm.

Tuy rằng đi đi về về mất không ít thời gian.

Nhưng lúc họ quay về phía cầu thang bên nà thì vẫn có chuyện kì lạ. Cái xác quỷ dị không hề xuất hiện, dưới đất chỉ có vũng máu, mà cách đó không xa là Miêu Tiểu Thiện. Cô ở ngay dưới tầng, ánh nến màu xanh lục đang không ngừng bập bùng, ánh sáng trở thành tâm điểm giữa màn đêm tối tăm mờ mịt.

“Miêu Tiểu Thiện chờ chúng tôi một chút, đưa chúng tôi rời khỏi đây với.” Vạn Hạo hô.

“Cứu tôi với, xin cậu.”

“Đưa tôi rời khỏi nơi này đi, nơi này đã bị quỷ ám rồi, tôi không muốn bị quỷ giết đâu.”

Nhóm người mở miệng khẩn cầu, hy vọng Miêu Tiểu Thiện có thể dừng lại dẫn theo họ rời đi.

Nhưng kêu thì kêu, bước chân của bọn vẫn không dừng, vội vàng đuổi theo.

Bình Luận (0)
Comment