Chân Miêu Tiểu Thiện bị bong gân, tốc độ đi xuống cũng không nhanh lắm, họ đã đuổi kịp cô, cả nhóm tụ tập lại.
"Vạn Hạo, cậu vẫn chưa chết?"
Lưu Tử ngứa răng, ước gì tên này bị quỷ giết chết.
Vạn Hạo thở hổn hển:
“Chị đại Lưu Tử, hiện tại đã là lúc nào rồi, đừng so đo như vậy nữa được không. Hiện tại cả tòa nhà bị quỷ ám rồi, đến mạng sống nhiều khi còn chẳng giữ được. Miêu Tiểu Thiện cảm ơn…cảm ơn cậu đưa chúng tôi đi, sau khi ra khỏi đây an toàn, tôi nhất định sẽ báo đáp các cậu tử tế.”
Hắn cảm kích Miêu Tiểu Thiện tới mức suýt chút nữa thì quỳ xuống dập đầu.
“Chẳng phải lúc trước mạnh miệng lắm sao, giờ biết sợ rồi?” Lưu Tử nói.
Miêu Tiểu Thiện nói:
“Đừng cãi nhau nữa, có người ngu mới phí thời gian ở đây, mau chạy khỏi đây thôi. Nếu các cậu nguyện ý thì chúng ta cùng nhau đi.”
Cô không ngại để mấy người này đi cùng, dù sao nơi này thực sự nguy hiểm, hơn nữa nến quỷ cũng đã được thắp sáng, có thể thuận tay cứu người cũng là một chuyện tốt.
Không ít người cảm kích nhìn Miêu Tiểu Thiện, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta đi, quan tâm mấy người này làm gì, họ muốn đi theo thì đi theo.”
Lưu Tử đỡ Miêu Tiểu Thiện đi tiếp.
“Hy vọng sẽ không có chuyện gì.”
Miêu Tiểu Thiện thầm nói trong lòng.
Cô quay đầu nhìn lại thì cảm thấy không ổn, vì phạm vi ánh sáng của nến quỷ không thể bao phủ hết mọi người, nói cách khác những người đi phía sau thực tế cũng không an toàn, còn khiến tốc độ chậm lại, không thể rời khỏi đây trong khoảng thời gian cho phép.
"Những người phía sau nên đi trước, đừng tiếp tục theo phía sau nữa, nguy hiểm lắm."
Miêu Tiểu Thiện nhắc nhở.
Nhưng không ai nghe lời cô, cũng không ai hành động.
Ai dám tách lẻ trong thời điểm nguy hiểm này chứ, chưa biết chừng đi phía trước liền gặp phải quỷ.
Thấy lời mình nói không có tác dụng, Miêu Tiểu Thiện không còn cách nào đành cắn răng tăng tốc dù cơn đau dưới chân đang giày vò, cô hy vọng như vậy có thể rời khỏi đây trước khi nguy hiểm xảy ra.
Nhưng họ ở tầng rất cao, đều là tầng 10, tầng 11, tầng 12.
Phải mất một lúc để rời khỏi tòa nhà này.
Nhưng tại thời điểm này.
Đèn trong hành lang đột nhiên bật sáng trở lại, như lúc trước, tắt bật tắt bật đều đặn có quy luật.
“Thời điểm quỷ giết người sẽ ảnh hưởng ánh đèn ở gần đó, sau ánh đèn tắt sẽ có người chết.”
Dù Miêu Tiểu Thiện đang vội vàng chạy xuống tầng nhưng cũng không quên lưu ý tình huống này.
Hiểu được quy luật quỷ giết người mới có thể sống sót.
Cô cũng giống Dương Gian đã từng tham gia lớp học của Chu Chính, cũng có chút hữu dụng, lúc này cũng thử học tập Dương Gian phân tích tình huống.
Nhưng khó khăn nhất bên trong sự kiện linh dị không phải là phân tích quy luật giết người mà chính là thời gian.
Tuy rằng sáng đèn.
Nhưng ánh sáng của nến quỷ trong tay Miêu Tiểu Thiện lại càng lúc càng lớn như báo hiệu có quỷ đang tới gần.
Với tốc độ đều đặn.
“Ngọn lửa ngày càng lớn.”
Tôn Vu Giai ở bên cạnh vội vàng báo cáo tình hình.
“Điều này cho thấy quỷ đã tới đây.”
Miêu Tiểu Thiện nói:
“Người nhiều, xác suất bị quỷ theo dõi liền lớn, tớ sợ ngọn nến quỷ này không cầm cự được bao lâu nữa, không có cách nào để đưa mọi người rời đi một cách an toàn.”
“Lưu Tử, cậu cầm nến quỷ để tớ thông báo cho Dương Gian, giờ chỉ có thể nhờ cậu ấy, hi vọng cậu ấy sẽ không trách tớ quấy rầy cậu ấy."
Nói xong cô đưa nến quỷ cho Lưu Tử, sau đó lấy ra di động gửi tin nhắn.
Cô không gọi điện thoại là vì không cần nói nhiều, cô chỉ cần gửi định vị sau đó nói một câu đang gặp nguy hiểm là được.
“Lưu Tử, tớ giúp cậu cầm ngọn đuốc cho, cậu đỡ Miêu Tiểu Thiện cẩn thận là được.”
Vạn Hạo thấy thế nắm chắc thời cơ, chộp lấy ngọn nến quỷ từ tay Lưu Tử.
Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra ngọn nến kỳ dị này chính là thứ mấu chốt bảo vệ tính mạng cho họ, thà mình tự giữ lấy mạng mình còn hơn để mạng mình trong tay người khác.
Có thể sống sót là được, họ quan tâm nhiều làm gì.
“Cậu…”
Lưu Tử không làm gì được ngược lại bị Vạn Hạo va ngã xuống đất.
“Vạn Hạo, mau trả lại ngọn nến.”
“Cậu yên tâm, tôi lấy của các cậu làm gì, đợi sau khi ra khỏi chỗ này tôi sẽ trả lại, tôi nói được thì làm được. Giờ chúng ta không thể lãng phí thời gian, chạy nhanh lên, cậu cũng đừng ngồi nữa, mau đứng lên đi.”
Vạn Hạo nói, sau đó không hề để ý tới những người khác vội vàng chạy xuống tầng.
Những người khác lập tức xông lên phía trước, tất cả đều theo sau hắn. Ba người Miêu Tiểu Thiện, Lưu Tử cùng Tôn Vu Giai lại là người bị bỏ lại phía sau.
“Thằng khốn nạn.”
Lúc này Lưu Tử thật sự muốn giết Vạn Hạo.
Tôn Vu Giai ngẩn người, cô không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy.
Miêu Tiểu Thiện cũng nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy mọi chuyện không thể kiểm soát được.
Cô đã đánh giá thấp sự ích kỷ và đen tối của bản chất con người vào lúc này.
Hít một hơi thật sâu.
Miêu Tiểu Thiện thân con gái như cô không cướp lại nến quỷ, hơn nữa bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Cô vội vàng bưng kín miệng Lưu Tử, sau đó ý bảo Tôn Vu Giai yên tĩnh.
"Đừng nói chuyện, con quỷ đang tới gần, có khả năng nó đi từ trên tầng xuống. Hiện tại chúng ta không có nến quỷ, nếu bị quỷ theo dõi là chết chắc đó.”
Quả nhiên, Cô vừa dứt lời thì trên tầng liền truyền đến một tiếng bước chân nặng nề, bước chân đó cũng nhanh chóng đi xuống tầng.
Nhưng điều đáng sợ ở chỗ họ không nhìn thấy bóng người nào dù đèn đang sáng.
Lưu Tử cùng Tôn Vu Giai run lên, cả người căng cứng, sợ hãi lập tức nhấn chìm họ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Quỷ thật sự tới rồi.