Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2392 - Chương 2392: Cầu Cứu

Chương 2392: Cầu Cứu

Tiểu khu Quan Giang thành phố Đại Xương.

Trong căn phòng tối tăm mù mịt của Dương Gian, có một bóng ma ngưng tụ lại thành một khối lớn ở góc phòng, nó không di chuyển, chỉ hòa mình vào trong đêm tối nhòm ngó tới hắn.

Hắn đã quen với điều đó.

Mà lúc này, trên chiếc bàn ngay cạnh giường, màn hình di động đột nhiên phát sáng, ánh sáng yếu ớt hiện lên như tâm điểm giữa phòng.

Bỗng dưng.

Dương Gian đang nằm trên giường nghỉ ngơi lại đột ngột mở mặt.

Một sự thay đổi nhỏ bé như ánh sáng cũng kéo hắn ra khỏi trạng thái nghỉ ngơi.

Trên màn hình có thông báo tin nhắn đến.

Đây chắc chắn không phải là một tin nhắn rác.

Dù điện thoại di động của Dương Gian cũng chỉ là một chiếc điện thoại thông minh bình thường, nhưng dãy số này đã được tổng bộ mã hóa bảo vệ, không xuất hiện tin nhắn rác, không bị ngắt kết nối, không bị thiếu phí điện thoại. Ngoại trừ chức năng định vị vệ tinh kém hơn so với điện thoại di động tại trụ sở nhưng chúng có tiện nghi như nhau.

Cho nên người có thể gửi tin nhắn này chắc chắn phải là người biết số điện thoại di động của hắn.

Hắn cầm điện thoại di động lên xem.

Tin nhắn rất đơn giản, chỉ có mấy chữ ngắn ngủi: Tôi đang gặp nguy hiểm.

Sau đó là một định vị.

“Là tin nhắn cầu cứu của Miêu Tiểu Thiện.”

Dương Gian nhìn như không có hiểu cảm gì, như chuyện này không ảnh hưởng tới tâm trạng của hắn. Nhưng hắn bất ngờ mở quỷ nhãn của mình ra.

Quỷ nhãn nhìn về hướng của tổng bộ.

Một ánh sáng đỏ rực lan ra với một tốc độ đáng kinh ngạc.

Chỉ một lúc sau, Dương Gian biến mất trong phòng.

Ở một nơi khác, đã không còn nến quỷ bảo vệ.

Ba người Miêu Tiểu Thiện cùng Lưu Tử, Tôn Vu Giai chỉ là người bình thường không có năng lực phản kháng, họ chắc chắn sẽ chết nếu bị quỷ theo dõi.

Điều quan trọng nhất là họ đã bị bỏ lại sau cùng, còn những người khác đã xuống đến tầng dưới.

Nói cách khác, hiện giờ họ là vịt lạc đàn.

Nhưng họ rất thông minh, tuy sợ hãi nhưng họ vẫn che kín miệng, giữ im lặng, giảm bớt một số động tác không cần thiết, hy vọng nhờ thế để tránh được nguy cơ bị quỷ theo dõi.

Nhưng Miêu Tiểu Thiện không định ngồi chờ chết như thế.

Sau khi xác nhận hai người Lưu Tử cùng Tôn Vu Giai đã có thể giữ được im lặng, cô chịu đựng đau đớn, kéo họ ra hành lang của tầng này.

“Quỷ chưa chắc đã theo dõi chúng ta, có thể nó chỉ đi qua đây, chúng ta không thể đứng trên đường đi của quỷ được. Chúng ta phải rời cầu thang trước, nếu may mắn thì con quỷ sẽ tiếp tục đi xuống thay vì đi theo chúng ta.”

Miêu Tiểu Thiện không kinh hoảng, dù lo lắng nhưng đầu óc cô lại bình tĩnh đến lạ.

Cô kéo hai người đang sợ hãi, bất lực đi vào tầng này.

Hành lang chung cư không rộng, ba người họ đã chặn ngang hành lang, so với cầu thang bộ, nơi này rõ ràng nguy hiểm hơn.

Bởi vì chỉ cần có quỷ xuất hiện, họ thật sự không thể ra khỏi tầng này.

Nhưng không có lựa chọn khác.

Vì họ không thể cắt đuôi con quỷ nếu họ đi cầu thang, chỉ cần bị theo dõi thì sớm muộn gì cũng sẽ bị quỷ đuổi theo, thà rằng chọn con đường khác rồi xem xét tình huống thế nào.

Nhưng mà số họ dường như không may mắn lắm.

Vừa mới quay đầu ra hành lang thì Miêu Tiểu Thiện đã nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng.

Quỷ không xuống tầng mà đi theo họ tới đây.

“Thế này không ổn.”

Lúc này Miêu Tiểu Thiện mới dừng lại, giờ sự tuyệt vọng mới xuất hiện nơi cô, cô hiểu được một trong ba người họ sắp bị quỷ giết chết, người đó có thể là chính cô, cũng có thể là Lưu Tử hoặc là Tôn Vu Giai.

Tóm lại, nhất định sẽ có một người phải chết.

Cô giả vờ can đảm, khóe mắt liếc về phía sau.

Hành lang phía sau không một bóng người, nhưng vẫn nghe rõ tiếng bước chân vang vọng lại.

Rõ ràng, không thể nhìn thấy con quỷ này bằng mắt thường.

“Xùy! Xùy!”

Ngay sau đó, một số hiện tượng bất thường xuất hiện, đèn lúc trước đã sáng lên lúc này bắt đầu lập loè, tình trạng này xảy ra hơn một lần và giờ cũng không là ngoại lệ.

“Ánh đèn nhấp nháy vài cái rồi vụt tắt, sau đó quỷ sẽ bắt đầu giết người.”

Ý tưởng này chợt nảy lên trong đầu Miêu Tiểu Thiện.

Cô nhìn Lưu Tử cùng Tôn Vu Giai ở bên cạnh.

Trên mặt hai người là nỗi sợ cùng tuyệt vọng, thân thể run nhè nhẹ, mồ hôi lạnh ứa ra, họ dường như cũng ý thức được rằng bản thân mình sắp bị lệ quỷ giết chết.

Ánh đèn le lói rồi vụt tắt.

Trong hành lang không có một bóng người phía sau, cùng với những ngọn đèn đã tắt, có một bóng dáng xuất hiện, như thể một tử thi đang đi trong bóng tối, hơn nữa chỉ có thể nhìn thấy lệ quỷ một chút khi tắt đèn, chỉ cần ánh đèn sáng lên thì lệ quỷ sẽ biến mất tăm hơi.

Tiếng bước chân ngày càng gần, ngày càng gần... Con quỷ bên trong hành lang tối tăm đã đến gần sát ba người họ.

Ba người bên Miêu Tiểu Thiện giây phút này cũng chỉ có thể đứng tại chỗ chờ đợi vận mệnh đến, thậm chí họ không có dũng khí quay đầu lại nhìn một cái.

“Mình sẽ chết.”

Ý tưởng này không hẹn mà cùng xuất hiện.

Nhưng ngay khi con quỷ chỉ cách họ một đoạn, tình hình lại quay quắt 180 độ.

Bình Luận (0)
Comment