Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2393 - Chương 2393: Dương Gian Đến

Chương 2393: Dương Gian Đến

Hành lang tối tăm ban đầu bỗng chốc bị bao trùm bởi một màu đỏ tươi quỷ dị, toàn bộ lối đi trong hành lang dường như được thắp sáng bằng ánh đèn đỏ, thậm chí cả những bức tường cũng giống như bị bôi một lớp máu tươi, tươi đẹp mà lại quỷ dị.

Cuối lối đi, một người không biết xuất hiện từ bao giờ.

Điều này rất tự nhiên, như thể thứ họ trông chờ xuất hiện. Nhưng cũng khó tin, vì nơi đó lúc trước thật sự không có một bóng người.

Đối mặt với một cảnh tượng đột ngột như vậy.

Ba người Miêu Tiểu Thiện, Lưu Tử và Tôn Vu Giai đều mở to mắt.

Bởi vì họ đều biết người này, thậm chí còn rất quen.

Đó là.... Dương Gian?

Nhưng sao có thể, cô mới gửi tin nhắn được ít phút, Dương Gian làm sao có thể xuất hiện ở đây?

Là ảo giác hay là một số hồi ức trước khi chết?

Nhưng thật ngạc nhiên, khi Dương Gian xuất hiện, lệ quỷ đằng sau không tiến lại gần mà quay người rời đi. Hơn nữa rời đi với tốc độ cực kì nhanh, nó biến khỏi hành lang chỉ trong vài dây, thay vào đó là tiếng bước chân đi xuống tầng.

“Tôi tới chậm sao?”

Dương Gian vẫn không cảm xúc như lúc đầu, hơi thở âm lãnh, như con người không có hỉ nộ ái ố.

Hắn sải bước đi tới.

Khoảng cách của hành lang dường như bị nén lại, Dương Gian bước vài bước đã đến trước mặt Miêu Tiểu Thiện, đôi mắt hắn di chuyển xuống bàn chân hơi sưng đỏ của Miêu Tiểu Thiện, hắn không nói lời nào bế Miêu Tiểu Thiện lên.

Người Miêu Tiểu Thiện khá mảnh mai, nhìn không nặng lắm, hắn bế cô nên rất dễ dàng.

“Cậu, không phải cậu đang ở thành phố Đại Xương sao, sao cậu lại tới đây nhanh như vậy?”

Nỗi sợ của Miêu Tiểu Thiện hoàn toàn biến mất sau cái ôm này. Cô không giãy giụa, chỉ vòng tay qua cổ Dương Gian rồi nhìn khuôn mặt rất đỗi quen thuộc kia, rụt rè hỏi.

Giống như một đứa trẻ cảm thấy rất ngượng ngùng vì gây rắc rối cho gia đình mình.

“Số cậu may mắn lắm đó, đúng lúc tớ đang đi công tác ở gần đây.”

Dương Gian bình tĩnh nói.

“Vậy cậu cẩn thận chút, ở đây có lẽ bị quỷ ám đó, có thể giống như lần trước, rất nguy hiểm."

Miêu Tiểu Thiện biết chưa hết nguy hiểm nên cô vội vàng nhắc nhở.

Dương Gian nói: “Không phải sự kiện linh dị, có người đang mượn lực lượng linh dị giết người, đã chết vài người rồi. Tuy nhiên đa số mọi người đều đã an toàn thoát khỏi nơi này rồi. Có một người cầm nến quỷ trong tay, cậu cho hắn?”

“Không, không phải.”

Miêu Tiểu Thiện vội vàng lắc đầu nói.

“Là bị cướp đi, tên đó là Vạn Hạo. Gã đoạt cây đuốc từ trong tay chúng tôi. Dương Gian, cậu nhất định không được tha cho hắn, tên đó thiếu chút nữa đã hại chết chúng tôi rồi. Trước đó chúng tôi còn có lòng tốt muốn giúp đỡ họ, ai ngờ những người đó lấy oán trả ơn ném chúng tôi lại phía sau.”

Trong mắt Lưu Tử ngập nước mắt, cô kích động khi tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng vui sướng vì tìm được nơi để dựa vào.

“À ra là thế.”

Dương Gian vẫn bình tĩnh như cũ, không có biểu hiện gì của sự tức giận.

Quỷ nhãn của hắn đã thấy được rất nhiều tin tức, hắn nhìn chung đã hiểu được tình hình ở đây hơn nữa xác định rằng nơi này cũng không có sự kiện linh dị chân chính, chỉ là một sự cố do con người tạo ra.

Tuy nhiên có thể khẳng định, nơi này thật sự có quỷ.

“Đây không phải là nơi để nói chuyện, tôi đưa mọi người ra khỏi tòa nhà này trước.”

Dương Gian nói.

Vừa mới nói xong.

Hắn đã đưa Miêu Tiểu Thiện cùng hai người khác biến mất trong hành lang, đến khi xuất hiện lại thì đã đứng ở bên ngoài tòa nhà rồi.

Sự thay đổi vị trí tức thời như thế này thật khiến người bình thường ngạc nhiên, cảm thấy không thể tưởng tượng được.

“Sao lại bị thương ở chân?”

Dương Gian đặt Miêu Tiểu Thiện xuống, ở sau lưng đột nhiên xuất hiện một cái ghế chỉ cần ngồi lên.

Miêu Tiểu Thiện nói:

“Hình như là bị trẹo trong lúc rời đi.”

“Cô nói có chuyện gì xảy ra?”

Dương Gian biết Miêu Tiểu Thiện dấu hắn nên quay sang Lưu Tử ở bên cạnh.

Lưu Tử nói:

“Là bị người đụng, có người đụng phải cô ấy khiến cô ấy trẹo chân, cũng hơi nghiêm trọng. Lúc trước tôi và Tôn Vu Giai phải đỡ cô ấy mới đi được. Sau đó Vạn Hạo kia nhân lúc chúng tôi hành động không tiện liền cướp cây nến đi, hại chúng tôi đã đi đứng bất tiện lại còn không có đồ bảo vệ.”

“Không phải Vạn Hạo đụng tớ, chỉ tại lúc ấy hiện trường tương đối hỗn loạn mà thôi, tớ cũng không biết đấy là ai.”

Miêu Tiểu Thiện bổ sung một câu, hy vọng Dương Gian không đi tìm người vô tình đụng phải cô tính sổ.

Dương Gian không nói gì, chỉ ngồi xổm xuống.

Hắn vươn tay nắm lấy bàn chân sưng đỏ của Miêu Tiểu Thiện, hơi dùng sức ấn mạnh một cái, chỉ nghe thấy có tiếng xương giòn tan vang lên, khớp xương bị trật đã về vị trí ban đầu, nhưng vẫn còn vết máu bầm, cần nghỉ ngơi mấy ngày mới khỏi hẳn.

Tuy rằng Dương Gian có thể dùng phương tiện linh dị để làm sạch máu tụ, nhưng hắn không hề làm như vậy.

Ngay cả điều trị chấn thương cũng là một phương pháp nắn xương bình thường.

Vì đối với hắn, lực lượng linh dị có mức độ xói mòn và ảnh hưởng nhất định, có thể không dùng đến thì tốt nhất là không dùng đến.

“Hiện tại cố gắng bước đi hẳn là cũng không có vấn đề gì.”

Dương Gian nói, rồi đứng dậy quay người.

Cùng lúc đó, một nhóm người đang hoảng loạn nhanh chóng rời khỏi tòa nhà, người đi phía trước đang cầm trên tay một ngọn nến màu đỏ.

Ngọn nến bùng cháy, tỏa ra ánh nến xanh u ám.

Bình Luận (0)
Comment