Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2394 - Chương 2394: Anh Là Ai?

Chương 2394: Anh Là Ai?

"Đi thôi, chúng ta trốn khỏi tòa nhà này đi."

Vạn Hạo cầm cây nến quỷ đi ở phía trước, hắn vừa mừng vừa sợ. Không ngờ bản thân hắn lại thực sự có thể sống sót sau sự kiện linh dị. Dù quá trình bỏ chạy có chút nguy hiểm, nhưng cảm giác tìm được đường sống từ trong cõi chết này thì quả sự là quá sung sướng.

Có cảm giác giống như đang thăng hoa vậy.

Những người khác cũng cực kỳ vui sướng vì vừa thoát khỏi cõi chết.

"Hình như mấy người Miêu Tiểu Thiện vẫn chưa ra ngoài."

Sau khi thoát ra ngoài, một số người bắt đầu bình tĩnh lại, lúc này mới nhận ra còn có vài người tương đối đặc biệt bị họ bỏ lại phía sau.

Vạn Hạo nghe xong thì sắc mặt bỗng thay đổi, hắn nhìn cây nến vẫn đang nhen nhóm trên tay, rồi nhìn tòa chung cư ở đằng sau.

Nghĩ đến việc con quỷ vẫn đang lởn vởn bên trong tòa chung cư, dù có đánh chết thì hắn cũng không dám vào đó nữa.

"Mấy người Miêu Tiểu Thiện chắc chắn sẽ bình an vô sự thôi, họ nhất định sẽ tự có cách khác để đảm bảo an toàn của bản thân. Chúng ta không cần quan tâm tới họ đâu. Ở đây vẫn chưa an toàn lắm, tốt nhất là chúng ta nên trốn xa hơn."

Vạn Hạo nói, cũng chẳng quan tâm rằng những người khác có nghe không, hắn chỉ muốn tìm một cái cớ để chuồn mà thôi.

Về phần cây nến trong tay này, nhất định hắn sẽ không trả lại. Thứ này có thể bảo vệ tính mạng của hắn sao có thể dễ dàng trả lại như vậy. Nếu như bị hỏi thì hắn sẽ nói là cây nến đã cháy hết rồi.

Đúng, ý tưởng này không tồi, khi bị hỏi tới thì cứ nói rằng nến đã cháy hết là xong chuyện.

Nếu mấy người Miêu Tiểu Thiện chết ở trong đó thì càng tốt, không có chứng cứ thì sẽ không có ai gây phiền phức cho hắn.

Nhất thời, Vạn Hạo ước gì con quỷ bên trong tòa chung cư giết chết ba người kia đi.

"Chúng ta nhanh nhanh về nhà thôi, chỗ này chắc chắn không thể ở nữa."

Hắn nhìn xung quanh một lúc rồi quyết định bỏ chạy.

Có điều hắn còn chưa kịp hành động, gần đó lại vang lên một giọng nói quen thuộc với giọng điệu cực kỳ tức giận và oán hận:

"Vạn Hạo, cậu muốn đi đâu?"

"Lưu Tử?"

Vạn Hạo vô cùng kinh ngạc, cả người run lên, suýt chút nữa đánh rơi cây nến quỷ xuống dưới đất.

Không ít người bị âm thanh này thu hút, nhao nhao nhìn sang.

Họ nhìn thấy Lưu Tử và Tôn Vu Giai đang đứng sờ sờ bên lề đường, hai người họ vẫn còn sống, cả Miêu Tiểu Thiện cũng vậy, cô ngồi trên ghế, nhìn có chút kỳ lạ.

"Sao các cậu lại ở đây?"

Vạn Hạo vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ nói:

"Không phải vừa rồi các cậu vẫn còn ở trên tầng hay sao? Lẽ nào các cậu đi thang máy xuống trước một bước."

Hắn khó tin nhìn cảnh tượng trước mặt mình.

Lưu Tử không nói lời nào, chỉ giận dữ nhìn chằm chằm hắn, thỉnh thoảng nhìn sang bên cạnh một chút.

Ngay lúc này bỗng có một thanh niên với hơi thở u ám, lạnh lẽo đang đi về phía họ, nhìn hắn có vẻ không bắt mắt cho lắm, hòa vào màn đêm một cách hoàn hảo, như thể hắn ta sinh ra là dành cho bóng tối vậy.

Nhưng lúc sau mới để ý thấy toàn thân ngươi này toát ra một sự nguy hiểm không thể giải thích được.

"Vù!"

Cây nến quỷ trong tay Vạn Hạo đột nhiên bốc cháy rừng rực, giống như đang báo trước có một mối nguy hiểm nào đó đang tới gần.

"Anh, anh là ai?"

Hắn nhìn ra được người này cùng một phe với mấy người Lưu Tử.

"Dương Gian, anh không được tha cho họ, vừa rồi mấy người bọn họ suýt chút nữa đã hại chết chúng tôi, còn cướp cây nến quỷ của Miêu Tiểu Thiện nữa. Anh nhất định phải dạy dỗ họ một trận."

Lúc này Lưu Tử lại đổ thêm dầu vào lửa, như sự rằng chuyện này vẫn chưa đủ huyên náo vậy.

Miêu Tiểu Thiện vội ngăn cô lại:

"Đừng nói nữa, cậu làm như vậy sẽ chọc tức Dương Gian đấy."

"Sợ cái gì, chẳng lẽ cậu còn lo Dương Gian sẽ không đấu lại bọn họ hay sao?"

Lưu Tử nói.

"Không, không phải, tôi không lo lắng Dương Gian không đấu lại họ, mà tôi lo cho những người khác. Tôi biết rất rõ tính tình của Dương Gian, nếu không nhịn được anh ấy có thể sẽ giết người đấy."

Miêu Tiểu Thiện nói:

"Chuyện này nói lớn thì không phải lớn, nhưng nói nhỏ thì lại không nhỏ. Tôi cảm thấy mọi người đều đã bình an vô sự, không cần phải làm lớn chuyện lên. Nếu thật sự có người chết vậy thì không hay lắm."

Lưu Tử lập tức ngẩn người.

Cô không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là chưa hết cơn giận này mà thôi. Suy cho cùng thì vốn dĩ chuyện giết người đối với một nữ sinh mới lớn như cô là một chuyện vô cùng xa xôi.

Nhưng bây giờ, người làm chủ được chuyện này không còn là họ nữa, mà là Dương Gian.

Sau khi nghe những lời Lưu Tử nói thì Vạn Hạo ngẩn cả người, trong lòng hắn vô cùng bất an, sợ hãi nhìn người đàn ông có khi còn nhỏ tuổi hơn hắn.

Hắn đã từng nghe đến cái tên Dương Gian này.

Trong câu lạc bộ học tập có một số tin đồn nói Miêu Tiểu Thiện có một người bạn từ hồi cấp 3 tên là Dương Gian, người này đã gia nhập một ngành khá đặc biệt, chuyên xử lý sự kiện linh dị.

Bình Luận (0)
Comment