Cái tên Dương Gian này là một điều cấm kỵ.
Thảo luận quá nhiều sẽ bị một số người cảnh cáo, vì vậy chỉ có thể lén lưu truyền giữa đám sinh viên trong trường mà thôi.
Nhưng càng như vậy, càng chứng tỏ Dương Gian không phải là người bình thường.
"Tôi nghe Lưu Tử nói rằng cậu đã cướp cây nến quỷ của Miêu Tiểu Thiện sao? Không tồi, lá gan rất lớn. Tôi rất thưởng thức những người trẻ tuổi không biết sợ hãi như cậu. Vì sống sót mà không từ thủ đoạn, ở một khía cạnh nào đó mà nói thì cậu mạnh hơn tôi nhiều đấy."
Vẻ mặt Dương Gian bình tĩnh, đi tới trước mặt hắn, từ từ mở miệng nói.
"Hiểu lầm, đây là hiểu lầm thôi. Lúc trước Miêu Tiểu Thiện bị trật khớp chân. Tôi chỉ cầm hộ một chút, lúc đó mọi thứ quá hỗn loạn. Tôi không kịp giải thích nên mới sinh ra hiểu lầm như vậy."
Vạn Hạo lập tức biện hộ.
Dương Gian nói:
"Lý do chính đáng nhỉ, vậy ngay cả một câu xin lỗi cậu cũng không nói được sao?"
"Đây thật sự chỉ là hiểu lầm, tôi không lừa anh đâu."
Vạn Hạo thành khẩn nói.
Hắn đương nhiên không thể thừa nhận sai lầm của mình, một khi thừa nhận thì chẳng khác nào tự nhận mình sai, dù chết cũng không thừa nhận, không ngừng biện hộ mới có thể gạt được chuyện này đi, lúc đó Dương Gian sẽ không có cớ để tìm hắn gây chuyện.
Nhưng chuyện này hơi ngây thơ, hắn đang lầm tưởng rằng ở đây cũng giống trường học, Dương Gian cũng là sinh viên trong trường, tất cả mọi người đều phải tuân theo nội quy của trường học, không dám làm càn.
Chứ hắn không biết, ở đây là xã hội.
Người đứng trước mặt hắn là ngự quỷ nhân đứng đầu giới linh dị.
"Hiểu lầm? Có ai có thể làm chứng không?"
Dương Gian vẫn bình tình như cũ, vẻ mặt không chút thay đổi, nói:
"Có người làm chứng thì tôi sẽ tin lời cậu nói."
"Những người ở đây, tất cả đều có thể làm chứng cho tôi."
Vạn Hạo vội vàng xoay người chỉ tay về phía những người đứng ở phía sau.
Nhiều người im lặng không nói gì, họ biết chuyện đã xảy ra không hề giống với những gì mà Vạn Hạo vừa nói.
Tuy nhiên cũng có một vài người thông minh, một nam sinh lập tức đứng ra nói:
"Tôi có thể làm chứng cho Vạn Hạo, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi."
"Đúng vậy, tôi cũng có thể làm chứng, đây thật sự chỉ là hiểu lầm."
"Vạn Hạo nói không sai. Lúc đó bên trong chung cư quỷ vô cùng hỗn loạn, cậu ấy không cố ý cướp đồ của Miêu Tiểu Thiện, cậu ấy chỉ tạm thời cầm hộ Miêu Tiểu Thiện một lúc mà thôi. Đây là ý tốt xuất phát từ lòng hảo tâm của cậu ấy. Dù sao lúc con quỷ đuổi tới thì mọi người đều sợ, chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước, không để ý đến những người khác được."
Những nam sinh này không ngốc, nếu như Vạn Hạo bị định tội cướp giật, bị Dương Gian để ý, họ cũng chẳng khá hơn.
Hơn nữa mọi người đoàn kết lại với nhau thì không ai có thể bắt chẹt được họ, cuối cùng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
"Dương Gian, anh thấy rồi đó, thật sự là hiểu lầm, tôi vốn dĩ có ý tốt, chẳng qua lúc đó hơi mất khống chế, không thể chiếu cố Miêu Tiểu Thiện, bây giờ tôi cũng rất hối hận."
Vạn Hạo lên tiếng, dường như có chút xấu hổ.
"Cậu thật sự khiến tôi cảm thấy thật ghê tởm."
Dương Gian từ từ mở miệng nói.
Sắc mặt Vạn Hạo chợt thay đổi.
"Tôi nghĩ người như cậu thì không nên giữ lại làm gì... Dù sao có giữ lại thì cũng là một tai họa, chết sớm một chút chính là cống hiến lớn nhất trong cuộc đời của cậu."
Dương Gian nói xong thì giơ tay lên tát một cái vào mặt Vạn Hạo.
"Anh đừng có làm loạn....."
Vạn Hạo có một dự cảm không tốt, vô thức giơ cây nến quỷ trong tay lên, cố gắng dùng thứ này để bảo vệ an toàn của mình.
Nhưng vô ích.
Cái tát này vẫn rơi đúng trên mặt của hắn, hơn nữa lực đánh còn cực kỳ kinh người, trong nháy mắt cả người hắn ngã ra đất, mặt lệch sang một bên, xương cốt vỡ vụn, đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Cây nến quỷ rơi xuống đất, nhưng không tắt mà vẫn tiếp tục cháy.
Dương Gian đi tới, nhặt cây nến quỷ lên, thổi tắt nó rồi ra hiệu cho Lưu Tử.
Lưu Tử thận trọng đi tới.
"Trả lại cho Miêu Tiểu Thiện, lần sau bảo cô ấy chú ý, đừng để người khác giật mất nữa."
Dương Gian nói.
"Được, được."
Lưu Tử gật đầu lia lịa, cô nhìn Vạn Hao đang nằm trên mặt đất thì có chút sung sướng không thể giải thích được.
Lúc này Miêu Tiểu Thiện vội vàng nói:
"Dương Gian, anh đừng quá xúc động, dạy cho cậu ấy một bài học là được rồi chứ đừng giết người, như vâỵ sẽ ảnh hưởng không tốt tới anh đâu."
Cô cảm thấy Dương Gian sẽ còn động thủ tiếp, cái tát vừa rồi chỉ mới là bắt đầu thôi.
Vạn Hạo bắt đầu tỉnh táo trở lại, hắn mở to hai mắt nhìn Dương Gian, muốn mở miệng nói chuyện thì lại phát hiện miệng đã không còn cảm giác, cơ bản không thể động đậy nổi, răng cũng rụng mất bảy tám cái, hơn nữa đầu óc cũng ong ong, cực kỳ đau nhức.
"Bây giờ cậu không còn cách nào để giải thích nhỉ?"
Dương Gian tiến lại gần, cười lạnh, cúi xuống nhìn Vạn Hạo đang nằm dưới đất.
Một chân giẫm trên người hắn.