Cái giẫm rất nặng, lực cũng rất lớn, Vạn Hạo vô cùng hoảng sợ, vì hắn cảm nhận thấy cơ thể mình đang lõm xuống, xương cốt từ từ vỡ vụn.
Thật sự, thật sự rất đau.
Hắn không thể kêu thành tiếng, nước mắt không ngừng rơi xuống, hắn đưa tay ra hiệu, muốn cầu xin tha thứ.
Dương Gian vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, không hề bị lay động, hắn muốn giẫm chết tên Vạn Hạo đáng ghét này.
Giãy dụa, cầu xin tha thứ, khóc lóc, tất cả đều không thể khơi dậy lòng thương cảm của hắn.
"Lưu Tử, Tôn Vu Giai, các cậu đừng nhìn nữa, Vạn Hạo sắp chết rồi."
Miêu Tiểu Thiện mím môi, thấp giọng nói.
Hai người nhìn thấy cảnh này thì vô cùng khiếp sợ, họ không ngờ rằng Dương Gian thực sự vì chuyện này mà không chút do dự động thủ giết người.
Không ai chạy tới ngăn cản.
Những sinh viên lúc trước mở miệng nói hộ Vạn Hảo cũng bị dọa sợ, sắc mặt tái nhợt, không khác gì gặp phải quỷ.
Đang giết gà dọa khỉ sao?
Thế nhưng vào đúng lúc này, gần lối đi bộ có một chiếc mô- tô không biết đã ở đó từ lúc nào, trên xe mô- tô có một người đang ngồi, người này đeo kính râm, đang châm một điếu thuốc.
Dương Gian, người sắp giẫm chết Vạn Hạo bỗng dừng lại, lập tức quay đầu nhìn sang.
"Dương đội cứ tiếp tục đi, tôi chỉ đi ngang qua, vô tình thấy nên đứng lại nhìn một chút, không làm ảnh hưởng công việc của cậu đâu."
Người đàn ông đeo kính râm lên tiếng.
"Anh là Cao Minh, một trong những người phụ trách thành phố này?"
Dương Gian nhận ra người này:
"Trước đây chúng ta từng gặp nhau trước căn cứ khoa học kỹ thuật Bình An, nhưng khi đó anh vẫn là đội trưởng an ninh."
"Trí nhớ của Dương đội tốt thật dấy, nhưng mà Trần Nghĩa chết rồi, tôi cũng không còn cách nào khác, đành phải chuyển nghề, nói thật thì tôi vẫn thích làm đội trưởng an ninh hơn là làm người phụ trách."
Cao Minh cười:
"Hôm nay không biết ngọn gió nào đã đưa Dương đội tới đây, trước khi tới cũng không chào hỏi trước. Tôi nghe nói ở đây có gì đó không ổn nên tới xem thử, không ngờ lại bắt gặp Dương đội đang bắt nạt mấy bạn nhỏ.”
"Bắt nạt mấy bạn nhỏ? Anh muốn tôi nhân từ tha cho cậu ta sao? "
Dương Gian bình tĩnh nói.
"Tôi không có ý này, tôi chỉ muốn hỏi một câu, mấy bạn nhỏ này đã làm gì khiến Dương Đội tức giận sao? Thuận tiện thì tôi có thể giúp Dương đội xử lý một chút, Dương đội cũng biết rồi đấy, dù sao cũng có người của tổng bộ ở đây, ít nhiều thì cũng phải cho họ chút mặt mũi chứ. Tôi nói có đúng không, Dương đội?"
Cao Minh nhún vai, bất đắc dĩ nói.
Thật ra hắn không muốn quan tâm đến chuyện này, cũng không muốn nhúng tay vào, nhưng với tư cách là người phụ trách của thành phố này thì hắn bắt buộc phải ra mặt.
"Lúc ở trong chung cư quỷ, mấy bạn nhỏ này đã bắt tay nhau cướp cây nến quỷ trong tay bạn gái tôi. Anh nghĩ chuyện này nên xử lý thế nào?"
Dương Gian nói:
"Bọn họ không muốn chịu trách nhiệm, vậy hay là anh chịu thay họ đi?"
"Hóa ra là người nhà của Dương đội, hơn nữa còn bắt tay nhau cướp giật cây nến quỷ như vậy..."
Cao Minh sờ cằm:
"Chuyện này quả thực nghiêm trọng, theo như quy định thì nhẹ nhất là xử bắn."
Hắn hiểu ra được rằng Dương Gian thực sự quyết tâm giết người, chữ “bạn gái” được nói ra thì cũng đã biết chuyện này nghiêm trọng thế nào rồi.
Hãm hại người thân của nhân vật cấp đội trưởng, cộng thêm việc cướp đoạt tài nguyên chiến lược như cây nến quỷ, về tình về lý đều phải chết.
Đương nhiên chuyện này nói lớn thì không phải lớn, nói nhỏ thì chắc chắn không nhỏ, nhưng Dương Gian muốn làm lớn chuyện. Nếu không thì vừa rồi đã không thừa nhận người kia là bạn gái rồi, vì vậy hắn cũng không dám nhiều lời, ra sức phối hợp.
"Vậy được, anh cứ viết báo cáo như vậy đi."
Dương Gian nói xong thì dí mạnh chân xuống dưới.
Vạn Hạo đau đớn kêu lên, ngực hắn phát ra tiếng kêu răng rắc, xương sườn vỡ vụn, chân của Dương Gian ấn lõm lồng ngực hắn.
"Dương đội, chờ một chút."
Lúc này Cao Minh đi tới.
Dương Gian lại nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói:
"Anh còn dài dòng nữa thì tôi giết luôn cả anh đấy."
"Không, Dương đội, cậu hiểu lầm."
Cao Minh nói:
"Tôi thấy hay là cậu giữ lại tên này sau đó để tôi thẩm vấn mấy ngày, ghi lại quá trình, như vậy thì tôi cũng có cái để báo cáo, đến lúc công bố mọi chuyện ra ngoài thì sau này sẽ không có tên tiểu tử nào có mắt không tròng đụng vào bạn gái của cậu nữa."
"Thì ra là thế."
Dương Gian hiểu được cách làm của hắn.
Nếu đã giết gà dọa khỉ thì làm dứt khoát, triệt dể một lần luôn. Chờ sau khi tin tức được truyền ra, người bình thường sẽ tự hiểu việc đắc tội với Miêu Tiểu Thiện sẽ có kết cục như thế nào, làm như vậy sẽ bớt phiền phức hơn.
"Vậy thì giao cho anh đấy, xử lý gọn gàng một chút."
Nói xong, hắn lập tức đá bay người này ra ngoài.
Cao Minh đỡ lấy Vạn Hạo đang hôn mê bất tỉnh, sau đó quay trở lại xe mô- tô, buộc Vạn Hạo phía sau xe, giống như trói một con lợn chết:
"OK, Dương đội, tôi về đi ngủ đây, thức đêm không tốt cho sức khỏe đâu, ngày mai tôi sẽ xử lý nốt những chuyện còn lại."
Nói xong, hắn phóng xe máy rời khỏi, không muốn quản những chuyện ở đây một chút nào.
Vì chuyện này thật sự rất phức tạp, việc vặt vãnh vô ích nhưng lại dính tới một tên đội trưởng, nếu xử lý không tốt chắc chắn hắn sẽ bị Dương Gian thủ tiêu.