Những người khác thấy cảnh này thì đều sững sờ, đồng thời cảm thấy mình sắp xong đời rồi.
Vốn tưởng chuyện này chỉ một chuyện nhỏ, bịp bợm cho qua chuyện là xong. Không ngờ lại tới mức hãm hại người thân của đội trưởng, cướp đoạt tài nguyên chiến lược, dù là tội nào đi chăng nữa thì cũng đều bị bắn chết.
Thế nhưng khiến họ cảm thấy tuyệt vọng nhất chính, dường như bản thân họ là gây án tập thể.
Dương Gian không nhìn Cao Minh rời đi, ánh mắt của hắn lướt qua những người kia.
Mấy người trước đó mở miệng nói giúp Vạn Hạo đều run lẩy bẩy, tay chân mềm nhũn, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Vì hiện tại tất cả đều đã phạm tội gây án tập thể.
Mà nguyên nhân là vì họ nhiều lời, tự dưng lại đi bênh vực tên Vạn Hạo kia.
Bây giờ muốn phủ nhận thì cũng đã muộn, vì gần đây có gắn camera, chứng cứ đều đã bị ghi lại rồi, không thể cãi được.
Thậm chí họ tin rằng cho dù không có chứng cứ, thì cũng có người tạo ra chứng cứ giả để xử lý họ.
Sau đêm này, có lẽ sẽ có rất nhiều người biến mất, có thể họ sẽ không chết, nhưng sẽ không bao giờ xuất hiện trên xã hội nữa, quãng đời còn lại phải sống trong hối hận và đau đớn.
Dương Gian không nói nhiều nữa, hắn không có hứng thú tiếp tục xử lý mấy người còn lại, vì hắn biết sẽ có người thay hắn xử lý tất cả, mấy ngày nữa hắn nghe ngóng chút báo cáo từ phía Lưu Tiểu Vũ là được.
Hắn tin rằng bài báo cáo kia sẽ làm hắn hài lòng.
"Chuyển sang nơi khác ở đi, cậu không thích hợp ở chỗ này."
Dương Gian đi tới, bế Miêu Tiểu Thiện lên, sau đó lại biến mất.
Đồng thời Lưu Tử và Tôn Vu Giai cũng biến mất theo.
Hai người này là bạn bè của Miêu Tiểu Thiện, hắn cảm thấy không thể mặc kệ họ được.
Dương Gian cũng không dẫn Miêu Tiểu Thiện và hai người bạn của cô ấy rời khỏi thành phố, dù sao họ còn phải học hành, hơn nữa thành phố này vẫn rất an toàn, ở chỗ này học tập, sinh hoạt, thậm chí là làm việc đều được đảm bảo an toàn.
Chuyện vừa mới xảy ra bên trong tòa nhà kia cũng không phải là sự kiện linh dị.
Mà là có người mượn sức mạnh linh dị để giết người.
Có điều hắn không để tâm đến điều đó, vì sự kiện linh dị này không quá ồn ào, cũng không nguy hiểm lắm, để người phụ trách tên Cao Minh kia đi xử lý là được rồi.
Một lát sau, hắn xuất hiện ở một biệt thự xa hoa trong tiểu khu cách đó không xa.
Miêu Tiểu Thiện đã quen với việc đột nhiên thay đổi vị trí, cô biết đây là một loại sức mạnh linh dị của Dương Gian, gọi là quỷ vực.
Tuy nhiên Lưu Tử và Tôn Vu Giai thì vô cùng kinh ngạc.
"Tớ có một căn biệt thự ở đây. Nếu sau này mọi người học ở thành phố này thì đến đây ở."
Dương Gian nói.
Lúc này Lưu Tử mới quan sát xung quanh, cô nhận ra chỗ này, đây là một khu biệt thự cao cấp rất nổi tiếng. Mỗi một căn biệt thự đều có giá trị từ 100 triệu trở lên, người sống ở khu này không phú thì quý, hơn nữa vì số lượng biệt thự có hạn nên cho dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Nhưng lúc nghĩ đến Dương Gian thì cô cảm thấy tất cả những chuyện này đều hợp tình hợp lý.
Một nhân vật như vậy, chắc hẳn có giá trị không hề tầm thường. Hắn có một căn biệt thự như vậy thì cũng không có gì là lạ.
"Cũng lâu rồi tớ không đến đây, bên trong có lẽ hơi bẩn, tớ cần đi dọn dẹp một chút, mọi người đứng ở đây đợi tớ vài phút."
Dương Gian nói xong thì đặt Miêu Tiểu Thiện xuống.
Miêu Tiểu Thiện nhìn Dương Gian, lại nhìn căn biệt thự một lúc thì phát hiện toàn bộ cửa sổ bên trong căn biệt thự này đều được bịt kín, không hề có một khe hở nào, đây là có lẽ một căn mật thất khổng lồ.
Trong lòng cô thầm hiểu “căn nhà này hơi bẩn” là có ý gì.
"Chú ý một chút."
Miêu Tiểu Thiện nhẹ giọng nói.
Dương Gian gật đầu, đi tới trước cổng căn biệt thự, không cần dùng đến chìa khóa, bóng đen ở dưới chân chỉ lắc lư mấy cái, cổng biệt thự lập tức mở ra.
Bên trong tối đen như mực, không có một ánh đèn nào.
Dương Gian cũng không để ý tới việc trong nhà tối om, sải bước đi vào.
Hắn đi vào trong, lập tức đóng cửa lại.
"Sao phải thần thần bí bí như vậy, nếu dọn dẹp thì chúng ta cũng có thể giúp một tay mà, dù sao chúng ta cũng không có việc gì để làm."
Lưu Tử nói.
Tôn Vu Giai nhỏ giọng nói:
"Bên trong chắc chắn có bí mật gì đó không muốn chúng ta biết."
"Hóa ra là vậy."
Lưu Tử bừng tỉnh, cảm thấy bên trong căn biệt thự này có khả năng cao cất giấu một bí mật nào đó.
"Chờ một lát là được, đừng suy nghĩ bậy bạ, chắc là kiểm tra phòng ở một chút cho an toàn thôi mà."
Miêu Tiểu Thiện giả bộ không biết, giải thích.
Lúc này, bên trong căn biệt thự trống trải, mắt quỷ đỏ ngầu đang dò xét xung quanh, không chừa bất kỳ xó xỉnh nào.
Hắn sẽ không quên việc bên trong căn biệt thự này cất giữ một đồ vật linh dị rất nguy hiểm.
Đó là một bộ tranh quỷ!
Lúc trước, khi Dương Gian rời khỏi thành phố này, hắn đã đặt bức tranh quỷ ở trong một căn phòng, sau đó phong tỏa cả ngôi nhà để đảm bảo an toàn, cuối cùng mới rời khỏi đây. Nhưng sau một thời gian dài như vậy, liệu nơi này có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không thì hắn không dám chắc, cho nên trước khi vào đây ở thì hắn phải xác nhận nơi này có an toàn hay không đã.