"Tầng một không có vấn đề gì."
Dương Gian lập tức xuất hiện ở tầng hai.
Kiến trúc của căn biệt thự này khá đặc biệt, bức tường được dán lá vàng, khi bật đèn lên thì khắp nơi đều nguy nga lộng lẫy, tuy nhiên lá vàng có thể cản trở tầm nhìn của mắt quỷ, vì vậy hắn phải đi kiểm tra từng phòng một.
Sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì hắn mới đi lên tầng ba.
"Tất cả đều bình thường."
Dương Gian sau đó lại xuất hiện ở phía trước phòng chứa bí mật.
Lúc hắn đứng trước phòng chứa bí mật thì sắc mặt khẽ thay đổi.
Vì cửa phòng bí mật đã bị mở ra.
Hắn nhớ kỹ lúc hắn rời khỏi đây thì đã đóng cánh cửa này lại, bên trong hắn còn để một bộ tranh quỷ.
"Lúc mình không ở đây đây, bên trong phòng chứa bí mật có quỷ?"
Dương Gian nói.
Nhưng khi hắn đi vào phòng chứa bí mật thì lại phát hiện một bộ tranh lẳng lặng dựa vào tường.
Tấm vải đen che phủ bức tranh sơn dầu đã rơi xuống một bên, để lộ một bức tranh cũ kỹ.
Bối cảnh bên trong bức tranh sơn dầu là một thành phố u ám, ở giữa là bức tranh chân dung của một cô gái, chỉ là bức tranh này có chút mờ nhạt, cô gái kia giống như đang cười, trông rất dịu dàng nhưng lại có vẻ lạnh lùng khó hiểu. Đôi mắt của cô gái đó nhìn chằm chằm về phía trước, làm cho người ta cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Bức họa khá mơ hồ, không được rõ ràng lắm, vì vậy ở góc độ khác nhau, với mức độ chiếu sáng khác nhau thì sẽ cho ta một cảm giác không giống nhau.
"Quỷ vẫn còn ở trong bức tranh, tình hình có vẻ khá ổn, khỏang thời gian này không xuất hiện tình huống quỷ xâm nhập vào hiện thực."
Dương Gian thầm nghĩ.
Cô gái bên trong bức tranh là lệ quỷ, dù có đi ra khỏi bức tranh linh dị kia thì cũng là quỷ.
Không nên nhìn vào bức tranh đó quá lâu.
Dương Gian lập tức nhặt tấm vải đen lên rồi che bức tranh chân dung lại, đóng cửa lại của phòng chứa bí mật lại.
Hắn quyết định trước khi rời khỏi đây sẽ mang bức tranh quỷ đến chung cư Địa Ngục mà Tôn Thủy quản lý ở thành phố Đại Hán.
Nếu như mọi việc thuận lợi thì có thể nhờ vào bức tranh quỷ này để những người đưa tin bị phong ấn bên trong bức tranh ở bưu diện xâm nhập vào hiện thực.
Dương Gian đã nghĩ xong kế hoạch.
Chỉ là khi thực hiện kế hoạch này thì cần phải chấp nhận một số rủi ro cùng nguy hiểm nhất định, làm không cẩn thận thì bức tranh quỷ có thể sẽ bị mất kiểm soát.
Tuy nhiên, sức mạnh linh dị nào mà an toàn.
Vào một thời điểm nào đó, chỉ cần lợi ích đủ lớn thì đều đáng giá để mạo hiểm.
Sau khi kiểm tra bức tranh quỷ xong, mắt quỷ đảo quanh căn nhà, dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ bụi bặm trong phòng, chuẩn bị để Miêu Tiểu Thiện dọn vào ở.
Một lát sau, hắn quay trở về phòng khách, mở toàn bộ đèn trong phòng, sau đó mới mở cổng ra:
"Không có vấn đề gì, mọi người vào đi, sau này mọi người cứ ở lại đây, chỗ này cũng khá rộng rãi, về sau có thể mời bạn bè đến chơi, tôi rất ít khi ở chỗ này."
Sau khi ba người đi vào bên trong biệt thự thì ngay lập tức bị vẻ nguy nga, lộng lẫy của nơi đây làm cho kinh ngạc.
Khắp nơi đều mang cho người ta một cảm giác vô cùng xa hoa.
Đây từng là nơi ở Hạ Thiên Hùng và bạn bè của hắn. Hắn ta đã bỏ một số tiền khá lớn để xây dựng nơi này, tính sẽ định cư ở thành phố này. Ai ngờ lại đắc tội với Dương Gian, suýt chút nữa thì bị giết chết, vì để bảo vệ tính mạng nên hắn đánh phải giao toàn bộ tài sản của hắn cho Dương Gian, trong đó có căn biệt thự này, sau đó chạy trốn ra nước ngoài.
Trên bàn trà trước phòng khách còn có một số tiền lớn, các loại giấy tờ kiểm chứng, hợp đồng chuyển nhượng tài sản mà Hạ Thiên Hùng để lại.
"Oa, nơi này sang trọng thật đấy."
Lưu Tử không ngừng cảm thán.
Miêu Tiểu Thiện cũng vô cùng kinh ngạc:
"Tớ cũng không biết rằng cậu lại có một có một căn biệt thự như thế này ở đây đấy, sao trước đó chưa từng nghe thấy cậu nhắc tới vậy? Có phải là do tổng bộ khen thưởng cho cậu không?"
"Không phải, căn biệt thự này vốn là của một người bạn cũ, tớ từng cứu mạng cậu ta nên cậu ta tặng nó cho tớ để tỏ lòng biết ơn."
Dương Gian nói.
Đúng vậy, hắn cứu Hạ Thiên Hùng, không giết chết hắn với cứu sống hắn thì cũng chẳng khác nhau là mấy.
"Mọi người đi lên tầng hai tìm phòng ở đi, tớ để lại chùm chìa khóa này cho cậu giữ."
Dương Gian nói xong, tìm chuỗi chìa khóa bên trong đống tiền mặt và hợp đồng trên bàn trà, rồi giao cho Miêu Tiểu Thiện.
"Như vậy không hay lắm đâu."
Miêu Tiểu Thiện muốn từ chối, cô cảm thấy như vậy không ổn lắm.
"Căn nhà này dù gì cũng để không, cậu học tập ở thành phố này thì cũng phải có nơi để ở chứ."
Dương Gian nói:
"Cậu ở đây thì tớ cũng yên tâm hơn một chút, ít nhất sẽ không gặp phải mấy người không ra gì."
Miêu Tiểu Thiện nghĩ một lúc, gật đầu:
"Vậy mấy ngày nữa bọn tớ về lấy hành lý được không? Trước đó vì chúng tớ đi hơi gấp nên đã để lại khá nhiều thứ trong căn hộ."
"Đợi qua mấy ngày nữa rồi đi, có lẽ ngày mai chỗ kia sẽ bị phong tỏa."
Dương Gian nói.
"Khuya rồi, nghỉ ngơi sớm đi."
Hắn thu xếp cho mấy người họ lên tầng hai nghỉ ngơi, bây giờ hắn cũng không có việc gì làm, không cần vội trở về thành phố Đại Xương. Vì vậy hắn tính ở lại đây mấy ngày, đợi đến khi chắc chắn nơi này không có vấn đề gì rồi mới rời đi.