Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2399 - Chương 2399: Làm Theo Quy Củ

Chương 2399: Làm Theo Quy Củ

Bên phía tổng bộ thì chuyện xảy ra trước đó đã được báo lên.

"Quỷ Nhãn Dương Gian đột nhiên xuất hiện ở thành phố của chúng ta lúc 10h15. Nguyên nhân là do nơi ở của Miêu Tiểu Thiện, bạn học cao trung của hắn gặp phải chuyện linh dị, phát tín hiệu cầu cứu, tín hiệu phát ra lúc 10h10. Lúc tín hiệu được phát ra, Dương Gian vẫn đang ở trong tiểu khu Quan Giang của thành phố Đại Xương..."

Lúc này, một nhân viên công tác đang đọc bản báo cáo sự việc vừa diễn ra.

"Thời gian từ lúc tín hiệu cầu cứu được phát ra đến lúc Dương Gian xuất hiện là 3 phút, chưa kể đến thời gian xem xét thông tin và chuẩn bị để xuất phát. Nói cách khác thì Dương Gian đi từ thành phố Đại Xương đến nơi này chỉ trong vòng 3 phút, đi qua hơn nghìn cây số, xuất hiện ở đúng nơi xảy ra sự cố?"

Trong phòng làm việc, Tào Duyên Hoa chăm chú nghe báo cáo, vẻ mặt nghiêm túc.

Một thời gian không gặp, sức mạnh linh dị mà Dương Gian điều khiển đã trở nên thật sự đáng sợ.

Một người trợ lý nói:

"Bộ trưởng, sau khi vụ việc xảy ra, người phụ trách thành phố Cao Minh đã xuất hiện, anh ta đã tiếp xúc với Dương Gian, phát hiện thái độ của Dương Gian không được thân thiện lắm. Trong báo cáo có nói, một đám sinh viên bị nghi ngờ đã đắc tội Dương Gian, rồi Dương Gian mượn cơ hội này để trả thù, bộ trưởng ngài xem nên xử lý vụ việc này như thế nào?"

"Cậu cảm thấy Dương Gian thực sự là vì trả thù những người này sao?"

Tào Duyên Hoa lật danh sách trong tay.

Trang đầu tiên chính là hồ sơ, tư liệu cá nhân của Vạn Hạo.

"Báo cáo của Tôn Thụy mới được gửi tới hôm nay, họ vừa liên thủ với Diệp Chân ở thành phố Đại Hải để xử lý sự kiện bưu điện quỷ. Kết quả buổi tối Dương Gian nhận được tín hiệu cầu cứu của Miêu Tiểu Thiện, những người này lại dám lợi dụng tình cảnh hỗn loạn lúc xảy ra sự kiện linh dị để cướp cây nến quỷ của cô ấy, thực sự là gan to bằng trời."

Tào Duyên Hoa đột nhiên vỗ bàn.

"Lúc sự kiện linh dị xảy ra, họ vì muốn sống sót nên cướp đồ, điều này có gì khó hiểu đâu."

Trợ lý kia nói.

"Vì muốn sống sót nên cướp đoạt cây nến quỷ của người nhà đội trường hay sao? Vậy chuyện này có khác gì tội phạm không có tiền nên đi cướp ngân hàng không?"

Tào Duyên Hoa nói:

"Những người làm chuyện này đã thành niên chưa?"

"Tất cả đều thành niên rồi."

Trợ lý nói.

Tào Duyên Hoa xua tay nói:

"Vậy theo quy củ mà làm."

Nói xong hắn vứt tư liệu trong tay sang một bên, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian vào vấn đề này nữa, vấn đề hắn cần quan tâm là đại cục.

Ai xử lý sự kiện linh dị nhanh chóng, hiệu suất cao, hắn sẽ đứng về phía người đó.

Huống chi, về chuyện này, Dương Gian không sai.

"Tôi hiểu rồi, bộ trưởng."

Trợ lý không nói thêm gì nữa.

Nhưng từ thái độ có thể nhìn ra người này khá bất mãn với Dương Gian.

Sau một buổi tối chật vật chạy trốn với cảm giác sợ hãi luôn chực chờ, ba nữ sinh là Miêu Tiểu Thiện, Lưu Tử và Tôn Vu Giai hiện giờ cực kì mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.

Dù đã rời đi chỗ khác, nhưng sự kiện vẫn ám ảnh họ, khiến họ cảm thấy không yên tâm khi ngủ một mình, nên cả ba quyết định ngủ chung.

“Từ từ, như này không đúng.”

Khi ba người đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ, Lưu Tử đột nhiên mở mắt ra nói.

“Có chuyện gì thế? Đừng giật nảy mình lên như thế chứ.”

Tôn Vu Giai ở một bên nhắc nhở

Lưu Tử nói:

“Tớ đâu giật nảy mình gì đâu, tớ giờ mới nghĩ ra. Chẳng phải Miêu Tiểu Thiện nên ở bên cạnh Dương Gian à? Sao lại nằm bên cạnh chúng ta thế này chứ?”

“Hả?”

Miêu Tiểu Thiện sửng sốt một chút.

Lưu Tử quay đầu nhìn cô:

“Không đúng hả? Dương Gian là bạn trai của cậu, anh ấy mất công tới cứu chúng ta, còn sắp xếp chỗ ở, cậu cứ thế để anh ta ngủ riêng một mình? Cậu nên ở cạnh anh ta mới đúng chứ? Tôn Vu Giai, cậu thấy tớ nói đúng không?

Tôn Vu Giai gật đầu: “Đúng rồi, cậu nên để ý người ta nhiều hơn một chút.”

“Cậu còn ngơ người ở đây làm cái gì? Đi ra với bạn trai cậu đi, cậu định ở chung với chúng tớ thật đấy à? Mấy ngày nữa Dương Gian đi rồi thì cậu cũng đừng có mà than thở trước mặt bọn tớ đấy.”

Lưu Tử nói xong rồi đẩy Miêu Tiểu Thiện, thẳng tay đuổi cô khỏi giường.

Miêu Tiểu Thiện đỏ ửng mặt:

“Các cậu nói cái gì thế... Giờ này là giờ nào rồi, sao Dương Gian còn thức chứ? Với lại mình thấy hôm nay cậu ấy cập rập lắm, không nên làm phiền cậu ấy.”

“Cậu đi mà nói với anh ta, bọn mình không muốn nghe.”

Lưu Tử che lại lỗ tai, dúi đầu vào trong chăn.

Tôn Vu Giai cũng nói:

“Cậu nên chủ động một chút, hai người khó khăn lắm mới gặp nhau được một lần đó. Lần cuối cùng cậu gặp anh ta chẳng phải là cái lần anh ta đi công tác ở đây sao? Lần này không nhờ cậu nhắn tin cầu cứu thì chắc nửa năm hai người mới gặp nhau được một lần.”

“Cậu yên tâm để anh ta bên ngoài như thế sao? Không sợ bị cô nào cướp mất à?”

“Dương Gian không phải loại người như vậy, cậu ấy còn bận xử lý sự kiện linh dị, hơn nữa bản thân cậu ấy cũng...”

Miêu Tiểu Thiện ấp úng giải thích.

Bình Luận (0)
Comment