.
0911009467, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
Lưu Tử lại từ trong chăn chui ra ngoài:
“Cậu không biết rồi, Dương Gian là kiểu người dù không chủ động thì vẫn có phụ nữ lao vào lòng, chỉ cần người phụ nữ đó thông minh. Quan hệ hiện tại của hai người chỉ trên mức tình bạn dưới tình yêu, chỉ còn thiếu một bước nữa thôi. Giờ cậu không xác định mối quan hệ của hai người, chắc có lẽ lần sau gặp người ta có con luôn rồi.”
“Lúc đó cậu là người thiệt thòi nhất còn gì? May đối phương là bạn trai cậu đó, chứ không đêm nay tớ gõ cửa phòng người ta rồi.”
“Đâu đến mức khoa trương như cậu nói.”
Miêu Tiểu Thiện nói.
Tôn Vũ Giai lại nói: “Không hề, Lưu Tử có thể làm được như thế đó."
Cô hiểu tính Lưu Tử, cô ấy nói được làm được.
Với lại họ đã bị dọa mất hồn mất vía, trong trường hợp gặp phải sự kiện linh dị liên quan đến mạng sống, có một người bạn trai như này sẽ cả thấy yên tâm và an toàn hơn.
“Tớ thấy các cậu ai cũng có ý với Dương Gian.”
Miêu Tiểu Thiện phụng phịu nói.
Lưu Tử nói: “Bọn tớ lo lắng cho cậu thôi, nhanh còn chậm mất, cậu không biết à? Đối thủ của cậu cũng không phải là bọn tớ mà là các chị gái xinh đẹp đáng yêu trong xã hội kia kìa. Nếu cậu cứ tiếp tục do dự như vậy, cơ hội của cậu càng ngày càng nhỏ đi, sau này hai người còn ít gặp nhau nữa chứ, không thường xuyên như ngày tháng đi học lúc trước đâu.”
Miêu Tiểu Thiện nghe thế thì thấy hoảng thật.
Cô lại nhớ đến cuộc nói chuyện với Trương Vĩ, hôm nay Dương Gian đi hẹn hò.
Hẹn hò với ai, cô gái hẹn hò trông thế nào, cô không hề biết.
Cô biết cứ tiếp tục như vậy, khoảng cách giữa cô và Dương Gian càng ngày càng xa, thậm chí cũng khó gặp được anh nếu không có lý do đặc biệt.
Dù sao Dương Gian cũng là ngự quỷ nhân, phải xử lý sự kiện linh dị, đi công tác khắp cả nước.
“Cậu còn đứng ở đó làm cái gì, lề mà lề mề, đi nhanh đi, Dương Gian ở căn phòng ngoài cùng bên trái trên tầng ba, giờ anh ta chưa ngủ đâu, còn chút nữa thì mình không chắc đâu đấy.”
Lưu Tử cảm thấy sốt ruột dùm Miêu Tiểu Thiện, cô nhảy từ trên giường xuống, đẩy Miêu Tiểu Thiện đang đứng bên cạnh ra ngoài.
“Cậu đừng đẩy tớ.”
Miêu Tiểu Thiện dễ ngại, mặt đỏ bừng bị đẩy ra ngoài cửa.
“Rầm!”
Cửa phòng đóng lại.
Giọng nói của Lưu Tử truyền ra: “Không thành công thì khỏi cần quay lại.”
Miêu Tiểu Thiện đứng ở cửa do dự một hồi, cuối cùng cắn răng quyết định lên tầng ba.
Cô vừa đi được mấy bước.
Cửa phòng lại mở ra.
Lưu Tử cùng Tôn Vu Giai thò đầu ra ngoài: “Cố lên, bọn tớ ủng hộ cậu.”
“Tớ biết rồi, các cậu quay lại ngủ đi.”
Miêu Tiểu Thiện nói.
Hai người cười hì hì đóng cửa phòng lại.
Miêu Tiểu Thiện hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng bước lên tầng ba, đi tới phòng ngoài cùng bên trái, đấu tranh nội tâm một hồi nhưng cuối cùng vẫn gõ cửa.
“Dương Gian, có ở trong đó không?”
Lúc này, Dương Gian ở trong phòng đang ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, trước mặt hắn là một căn phòng nhỏ được đóng kín. Đây là một căn phòng an toàn, nơi cất giữ bức quỷ họa.
Hắn không muốn đêm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, tự mình trông coi bức quỷ họa đó.
Tránh trường hợp quỷ chui ra khỏi bức quỷ họa, gây ra sự kiện linh dị trong căn biệt thự này.
Hiện giờ hắn không có đủ thực lực để đối phó với bức quỷ họa hung hiểm này, huống chi hôm nay hắn vội vàng đến đây, không kịp cầm theo vũ khí linh dị.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Dương Gian lập tức mở mắt, dùng quỷ nhãn nhìn xuyên qua cửa thì thấy Miêu Tiểu Thiện đang đứng bên ngoài.
“Dương Gian, cậu ngủ rồi sao?”
Miêu Tiểu Thiện lại gõ cửa, mím chặt môi, có vẻ rất căng thẳng.
Rất nhanh.
Cửa phòng mở ra.
Dương Gian từ trong căn phòng tối mịt đi ra, hơi thở âm hàn xung quanh hắn khiến người khác cảm thấy khó chịu.
“Tớ chưa ngủ, có chuyện gì sao?”
Miêu Tiểu Thiện nhìn Dương Gian, một cảm giác xa lạ không hiểu vì sao xuất hiện, cô bắt đầu ý thức được lời Lưu Tử nói. Nếu cô không nắm chắc cơ hội, có lẽ chẳng cần đợi đến khi cô tốt nghiệp, Dương Gian đã có con bế bồng rồi.
“Tớ…tớ chỉ muốn đến gặp cậu một lát, có vài lời muốn nói với cậu.”
Vì cô thay đổi ý định nên lời định nói ra mới ngắt quãng.
Dương Gian nói: “Vì chuyện vừa nãy mà không ngủ được? Mình không nghĩ cậu sợ đến vậy đâu? Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với sự kiện linh dị. Cậu đã trải qua sự kiện quỷ gõ cửa, còn sự kiện quỷ họa thấy tháng trước nữa, chuyện hôm nay không phải sự kiện linh dị thật sự, có người đang lợi dụng sức mạnh của lệ quỷ để giết người.”
“Tớ không có ý này, chỉ là tớ cảm thấy chúng ta đã lâu rồi không gặp mặt. Sao thế? Không muốn ở cùng tớ à?” Miêu Tiểu Thiện hơi hờn dỗi nói.
“Không có chuyện đó đâu, nếu cậu không ngủ được thì vào phòng đi, tớ ở bên cạnh cậu.”
Dương Gian nói.
“Thế này còn tạm được.”
Miêu Tiểu Thiện nói xong rồi đi vào phòng thì phát hiện nơi này tắt đèn tối om, chỉ có chút ánh sáng hiu hắt bên đường hắt lại.
"Cậu không bật đèn à? Tớ còn tưởng rằng không có ai ở trong phòng."
Dương Gian nói: “Tớ quen rồi, với lại có đèn hay không cũng không ảnh hưởng đến tớ...”