Hắn chưa nói xong thì cửa đã đóng lại, nhờ bóng tối làm động lực Miêu Tiểu Thiện lấy hết can đảm nhào vào lòng Dương Gian, cô ôm chặt lấy hắn, hơi thở gấp gáp, cả người run nhè nhẹ có vẻ cực kì cực kì lo lắng.
“Tớ…tớ hôm nay muốn ở bên cạnh cậu, để tớ làm bạn gái của cậu nhé.”
Một câu ngắn ngủi như thế lại chẳng hề liên mạch, như thể nó là từ ngữ từ sâu trong lòng cô.
Dương Gian hơi sững rời, hắn nhìn Miêu Tiểu Thiện trước mặt, sau đó chậm rãi nói:
“Thật ra tớ không thích hợp với cậu lắm đâu.”
Hắn đang từ chối.
“Tớ không muốn buông tay.”
Miêu Tiểu Thiện cố chấp nói, ôm hắn càng chặt hơn.
Dương Gian nói: “Cậu sẽ bị tổn thương nếu ở bên tớ.”
“Hiện tại cậu đang làm tớ tổn thương đây.”
Miêu Tiểu Thiện nói.
“Nhưng đau ngắn không bằng đau dài, cậu cũng biết tớ là ngự quỷ nhân, sống không được lâu, tớ không có tương lai, tớ gặp một người đàn ông tên là Trương Hàn ở thành phố Đại Xương, anh ta có vợ, có có con nhỏ mới chỉ hơn một tuổi, nhưng anh ta đã chết cách đây không lâu, chết vì bị linh dị tập kích... Tớ không về thăm vợ con anh ấy, không phải vì tớ không muốn đi, mà là vì tớ không dám đi. Bởi vì tớ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng bi thảm kia."
Hắn nâng tay lên, khẽ sờ gương mặt Miêu Tiểu Thiện.
Ấm áp, mềm mại, tinh tế.
Cô cứ như thứ tốt đẹp nhất trên thế gian, khiến hắn phải nâng niu cẩn thận vuốt ve từng li từng tý, cứ như chỉ cần hắn hơi mạnh tay, cô giống như đồ sứ vỡ tan tành.
“Tớ hiểu cậu, cậu quá tốt bụng, tốt bụng đến mức không nỡ làm tổn thương bất cứ người nào xung quanh mình. Giống lúc cậu liều mạng cứu Trương Vĩ, cậu mạo hiểm cứu Triệu Lỗi, hay ngay đến cả Giang Diễm mới quen chưa được một tháng cậu cũng vẫn sẵn sàng mạo hiểm lao vào giữa sự kiện linh dị, thậm chí lúc trước cậu còn cứu cả anh họ của tớ. Vậy nên tớ không hề nghi ngờ một chút nào khi cậu đứng ra tại sự kiện quỷ chết đói.”
Miêu Tiểu Thiện nói, cô ôm Dương Gian, vùi đầu vào trong lòng hắn.
“Sao cậu biết nhiều như vậy?”
Dương Gian kinh ngạc.
“Vương San San nói cho tớ biết, tớ với Vương San San vẫn thường xuyên liên lạc, chỉ là không nói cho cậu biết mà thôi.”
Miêu Tiểu Thiện lại tiếp tục nói: “Tại sao cậu nghĩ lựa chọn của tớ hôm nay chỉ do tớ kích động chứ không phải do tớ quyết tâm từ đầu?”
“Chuyện hôm nay cậu cũng biết rồi đó, không có cậu tớ đã chết rồi. Tớ gặp không ít nguy hiểm từ trường học đến tận đây, vậy nên người không có tương lai chưa chắc là cậu, mà có lẽ là tớ đó. Không ai biết trước tương lai sẽ thế nào, vì vậy cậu đừng lo lắng về điều đó. Nếu không phải ngày đó có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, tớ nghĩ mối quan hệ của chúng ta bắt đầu từ hồi cấp hai rồi.”
Dương Gian im lặng một lúc, không biết phải nói gì.
Hắn đang đang đấu tranh nội tâm giữa trái tim và lý trí.
Trái tim hắn rung động vì Miêu Tiểu Thiện, nhưng lý trí của hắn lại nhắc nhở ngự quỷ nhân phải tránh xa người thường.
Cái giá của tới gần chỉ là tổn thương.
Hai người họ không cùng một thế giới.
Là một người bình thường, tương lai của Miêu Tiểu Thiện đã được định sẵn là một tấm bi kịch.
Cô thông minh, xinh đẹp, dịu dàng, hơn nữa lại còn có thể thi đỗ vào một trường đại học hàng đầu, cô không nên có một cuộc sống như vậy.
Hắn đã nghĩ kĩ từ lâu.
Sao hôm nay còn bối rối cái gì?
Đây là cảm xúc sao?
“Tớ mệt rồi, đưa tớ vào phòng nghỉ ngơi đi. Không cho phép cậu từ chối.”
Miêu Tiểu Thiện nói.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Một chiếc motor phân khối lớn với tiếng bô nổ rầm rầm vang vọng cả đường phố dừng lại trước khu chung cư bị phong tỏa.
Một người đàn ông đeo kính râm mặc một bộ quần áo màu đen bước xuống xe, hơi thở âm hàn, sắc mặt tái nhợt, nhìn khác hẳn người bình thường.
“Sáng tinh mơ đã phải tăng ca, còn không được thêm tiền, khổ ghê.”
Cao Minh lẩm bẩm, âm thanh không lớn, nhưng trợ thủ bên cạnh lại nghe rõ ràng.
Mọi người đều biết.
Cao Minh nổi tiếng là sáng 9 giờ đi chiều 5 giờ về, hai ngày cuối tuần đều nghỉ, ngày lễ cũng phải nghỉ ngơi đầy đủ. Đối với hắn, công việc là công việc, nghỉ ngơi là nghỉ ngơi, tuyệt đối sẽ không vì công việc mà ảnh hưởng đến nghỉ ngơi.
“Vẫn còn người sống sót ở bên trong, nhưng vì an toàn nên chúng tôi không cử người vào, mọi việc chờ anh tới xử lý.”
Một người chịu trách nhiệm phong tỏa đi tới báo cáo.
Cao Minh nói: “Rõ ràng Dương Gian không có ý xử lý chuyện này, có cần rạch ròi như vậy không, dù sao anh ta cũng là đội trưởng mà, đã ra mặt thì thương tình người đàn ông đáng thương này mà làm nốt chứ."
Hắn thấy hơi nhức đầu, vì hắn cứ nghĩ Dương Gian đã san bằng nơi này, hôm nay chỉ cần tới đây điểm danh là về.
“Thôi bỏ đi, để tôi vào xem, các cậu tiếp tục phong tỏa nơi này là được.”
Cao Minh miễn cưỡng bước vào.