Thực tế.
Tối hôm qua sau khi Dương Gian đưa Miêu Tiểu Thiện cùng vài người khác rời khỏi đây, vẫn tiếp tục có người chết, số lượng không ít, phải lên tới năm sáu người.
Nhưng đây chỉ là thiệt hại nhỏ đối với sự kiện linh dị.
Rất nhanh.
Cao Minh đứng ở cầu thang, nhìn cái xác lạnh như băng trước mặt, tình trạng của cái xác này không giống như bị quỷ giết. Mà giống như đang đi cầu thang thì không cẩn thận bị ngã chết, tư thế có chút kỳ quái, vừa vặn ngã gãy cổ, nứt đầu.
Trên cái xác không có sức mạnh linh dị còn sót lại.
Rất sạch sẽ.
“Có người mượn sức mạnh linh dị giết người?”
Cao Minh gỡ kính râm xuống, dùng góc áo lau lau.
Trong hành lang mờ mịt, hắn lộ ra đôi mắt quỷ dị, không, thay vì nói là đôi mắt, chi bằng nói là hốc mắt, bởi vì hốc mắt kia không có con ngươi, nơi đó chỉ là một đen nhánh, như là hai vực sâu không đáy để lộ ra quỷ dị khác thường.
Cao Minh lau kính râm xong lại đeo lên.
Hắn rõ ràng không có nhãn cầu, nhưng hắn có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh rõ ràng như người bình thường.
Chỉ là những thứ hiện ra trong mắt hắn khác với người thường.
Không có màu sắc, mọi thứ đều tối đen như mực, nhưng trong cảnh tượng tối đen như mực này, mọi thứ đều có đường nét và hình dạng... Mà thứ khác biệt duy nhất chính là lực lượng linh dị, chỉ có lực lượng linh dị mới có thể hiện ra những màu sắc khác nhau trong tầm mắt hắn.
Ngày hôm qua hắn đã thấy Dương Gian, trong mắt hắn Dương Gian không phải là một người sống bình thường, mà là những con mắt quỷ đỏ rực cùng lúc nhìn chằm chằm vào hắn một cách kỳ lạ, khiến hắn cảm thấy áp lực cực kì lớn.
Đúng vậy.
Lực lượng linh dị ở trong mắt hắn không chỉ hiện ra sắc thái, mà còn thể hiện ra dung mạo thật.
“Lên tầng nữa xem nào.”
Cao Minh tiếp tục đi về phía trước.
Hắn lại thấy được một thi thể khác.
Là một thanh niên.
Tư thế của người thanh niên này cũng rất đặc biệt, rõ ràng hắn chết trên hành lang, nhưng tư thế lại như ngã cầu thang, đầu gục xuống, gãy cổ, cái chết này cứ như vụ tai nạn ngoài ý muốn.
Hai thi thể có cái chết giống nhau như thế chắc chắn do lực lượng linh dị tạo lên.
Cao Minh chỉ quan sát cái xác một lúc, sau đó làm lơ tiếp tục đi tiếp.
Trong hốc mắt hắn xuất hiện dấu vết của lực lượng linh dị.
Bên trong tầm mắt đen nhánh, bất kỳ lực lượng linh dị nào xuất hiện cũng giống như ánh sáng trong đêm đen, đặc biệt bắt mắt.
Cho nên hắn mới trở thành người phụ trách của thành phố này, có thể xác nhận các hiện tượng linh dị ở bất cứ đâu trong tầm mắt của mình.
Trong một số trường hợp, quỷ nhãn của Dương Gian còn không bằng hắn.
Nhưng Cao Minh vẫn luôn nghi ngờ rằng quỷ nhãn của của Dương Gian chính là mảnh ghép đối với hắn, nếu hắn có thể lấy được quỷ nhãn của Dương Gian cất vào hốc mắt mình, có lẽ sẽ có được hiệu quả bất ngờ.
Nhưng hắn cũng chỉ nghĩ chơi vậy thôi.
Chứ Cao Minh cảm thấy chỉ cần hắn để lộ ra suy nghĩ như vậy, không biết chừng ngày hôm sau đã chết bất đắc kì tử rồi.
“Tìm được dấu vết rồi, chôn cũng kĩ đấy.”
Cao Minh đi vòng qua vòng lại một lúc, cuối cùng đi tới một căn phòng bình thường trong khu trọ.
Dường như đã lâu không có ai nhận phòng, cửa phòng đóng chặt.
“Tôi là người phụ trách xử lý sự kiện linh dị này, mở cửa đi, tôi biết cậu đang ở bên trong. Đừng trốn, nơi này đã bị phong tỏa, không có lệnh của tôi tình trạng này vẫn sẽ tiếp diễn. Là một người bình thường cậu không rời đi được đâu.”
Cao Minh mở miệng, hắn nhìn trộm một chút.
Tuy rằng có dấu vết linh dị, cũng không có bóng dáng lệ quỷ, chỉ có một người sống trốn ở trong phòng.
Nhưng không có động tĩnh gì trong căn phòng.
“Vẫn đang ôm hi vọng cầu may đấy à? Nếu để tôi ra tay thì tình hình sẽ khó nói đó, chưa biết chừng cậu sẽ chết ở bên trong.”
Cao Minh nói.
Hắn cảm thấy có thể bớt đi một chuyện phiền toái liền bớt đi một chuyện phiền toái.
Nếu có thể nói chuyện sẽ tuyệt đối không ra tay.
Bên trong lại im lặng.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra.
Một thanh niên đứng sau cánh cửa, sắc mặt tái nhợt hốc hác, nhìn rất khó coi, dáng vẻ này rõ ràng là kết quả của việc linh dị ăn mòn để lại.
“Dương Tử Phong, quả nhiên là cậu.”
Trong nụ cười của Cao Minh có một chút lạnh lùng: "Trong quá trình điều tra tôi phát hiện thi thể của cậu xuất hiện đầu tiên, nhưng thi thể cậu lại biến mất kì lạ, tôi liền nghi ngờ là cậu giở trò quỷ. Cậu trẻ tuổi như thế mà ra tay tàn nhẫn đấy, giết nhiều người như vậy? Nói cho tôi biết, cậu tiếp xúc với lực lượng linh dị từ đâu.”
“Tốt nhất thẳng thắn một chút, con người tôi dễ nói chuyện, nếu người hôm qua xử lý chuyện này thì hiện tại cậu đã chết rồi.”
Ánh mắt Dương Tử Phong chớp động nhìn người đeo kính râm xa lạ trước mặt.
Hắn có chút do dự, cũng hơi sợ hãi.
Bởi vì hắn cảm nhận được mối nguy hiểm từ Cao Minh, hơn nữa hắn biết trong thành phố có người chuyên môn phụ trách xử lý sự kiện linh dị, bạn học cấp ba của Miêu Tiểu Thiện lúc trước là Dương Gian chính là một trong số đó.
Loại người này tuy dễ tiếp xúc nhưng làm không tốt thì chết người như chơi