Rất nhanh, ô tô đưa Dương Gian rời khỏi trung tâm thành phố, đi vào một khu vực bị phong tỏa ở vùng ngoại ô.
Nơi này là tổng bộ của ngự quỷ nhân.
Sau khi đi tới tổng bộ, chiếc xe dừng ở một tòa cao ốc.
Tần Mị Nhu xuống xe rồi nói:
"Tào bộ trưởng đã ở phòng làm việc chờ đội trưởng Dương, mời đi bên này."
Dương Gian không nói lời nào, đi nhanh về phía trước, hắn biết đường, đây không phải là lần đầu tiên hắn tới đây.
Tuy nhiên, khi hắn đi qua đại sảnh thì chợt dừng lại.
Dương Gian nhìn thấy một vật.
Nói một cách chính xác thì đó là một pho tượng, pho tượng kia không có nhiều chi tiết, chỉ có thể nhìn ra là một tượng người, không có nét mặt, không có chi tiết kết cấu, trần truồng không quần áo, có vẻ là tường phái nghệ thuật trừu tượng.
Nhưng mà thứ hắn để ý cũng không phải là dáng vẻ của pho tượng, mà là chất liệu.
Quỷ Nhãn không thể nhìn ra được.
Hẳn là pho tượng này được chế tạo từ vàng.
"Mặc dù với tài lực của tổng bộ thì việc kiến tạo ra một pho tượng như vậy không là việc khó gì, thế nhưng tuyệt đối tổng bộ sẽ không hao tốn nhiều vàng như vậy để tạo ra một vật trang trí không có tác dụng... Hơn nữa trong vòng linh dị thì bình thường vàng đều dùng để giam giữ quỷ. Có lẽ nào bên trong pho tượng này rỗng tuếch, đang giam giữ một con quỷ bên trong?"
Dương Gian nhíu mày.
Suy đoán như vậy nên là sai, việc giam giữ lệ quỷ không thể khả năng tùy ý bày ra ở chỗ này như vậy được.
"Xem ra đội trưởng Dương cũng tò mò rằng bên trong pho tượng có gì."
Lúc này, một người đàn ông đến gần, nở nụ cười nói.
"Thẩm Lương?"
Dương Gian liếc mắt một cái:
"Xem ra anh biết, nhưng anh có thể nói ra sao?"
Ở nơi này có quy định nghiêm ngặt, không cho bất cứ ai tiết lộ một chút tình báo nào.
Thẩm Lương nói:
"Đối với người khác thì nhất định tôi sẽ không nói, nhưng đối với nhân vật cấp đội trưởng thì có tư cách biết rất nhiều tình báo, tổng bộ sẽ không giấu giếm, đương nhiên điều kiện tiên quyết là đội trưởng Dương cũng phải bảo mật chuyện này, nếu không tổng bộ sẽ truy cứu trách nhiệm."
Dù cách hắn nói có vẻ thờ ơ nhưng thông tin mà hắn tiết lộ lại rất quan trọng.
"Nghe anh nói như vậy thì tôi có một phán đoán, bên trong pho tượng này không thể nào nhốt quỷ được, tám chín phần mười là nhốt người, mà cũng không thể nào là người thường, nhất định là ngự quỷ nhân, hơn nữa còn ngự quỷ nhân đỉnh tiêm. Nhưng để nhốt ngự quỷ nhân thì cũng sẽ không cần tốn kém làm ra một pho tượng như thế này, hơn nữa tổng bộ cũng sẽ không rảnh đi nhốt một ngự quỷ nhân vào pho tượng. Cho nên, chắc chắn là ngự quỷ nhân bên trong pho tượng kia đồng ý bị nhốt."
Ánh mắt Dương Gian lấp lóe:
"Vì vậy đây không phải là giam giữ, mà là phong ấn, có người không chịu nổi, sợ lệ quỷ sẽ sống lại nên nhốt chính bản thân mình vào trong pho tượng, mà ở trong tổng bộ, người có thể làm như vậy không có mấy ai, Lý Quân? Hay là Vệ Cảnh? Cũng có thể là Tào Dương?"
"Không, bọn hắn hẳn không thể nhanh như vậy được, chẳng lẽ là lão già kia."
Chợt, trong đầu Dương Gian lóe lên một cái tên khó tin.
Lão Tần.
"Xem ra đội trưởng Dương đã đoán được, hắn quá già rồi, lúc nào cũng có thể xảy ra vấn đề, vậy nên đây là cách làm ổn thỏa nhất."
Thẩm Lương thận trọng nói:
"Thế nhưng hắn còn chưa chết, chỉ là đang ngủ say, có thể sẽ thức tỉnh, việc này cũng do tự hắn yêu cầu."
"Không nghĩ tới lão Tần cũng đến cực hạn."
Trong lòng Dương Gian lập tức nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Lão Tần này rất thần bí.
Hoạt động nhiều tại vài chục năm trước, đã lái qua xe buýt linh dị, có liên quan tới bưu điện quỷ, tiếp xúc qua rất nhiều sự kiện linh dị khó tin, biết vô số bí mật, trước kia có ảnh hưởng rất lớn trong vòng linh dị.
Không nghĩ tới lần trước từ biệt, mà lần này lại trở lại tổng bộ thì lão Tần đã tự nhốt mình vào trong pho tượng, phòng ngừa bản thân đột nhiên chết già, khiến lệ quỷ sống lại.
Có điều hắn đã an bài như thế thì có thể tưởng tượng được tình trạng của hắn đã kém đến bao nhiêu.
"Chẳng những phải lo việc lệ quỷ sống lại mà còn phải lo việc mình sẽ chết già."
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.
"Cách hắn khống chế lệ quỷ cũng tồn tại chỗ thiếu hụt."
Pho tượng vàng phong ấn lão Tần trở thành một tượng đài sừng sững giữa tổng bộ.
Như nhắc lại ký ức về một thời oanh liệt, cũng tạo dựng một nỗi khiếp sợ trong từng người ở đây.
Nó cho một số người biết rằng, dù tình trạng của lão Tần tồi tệ đến nỗi khiến hắn phải lựa chọn chìm vào giấc ngủ. Cũng có nghĩa hắn chưa chết, vẫn ở đó, đợi đến một thời điểm thích hợp để tỉnh giấc.
Thà công khai chuyện này còn tốt hơn việc dấu diếm giúp lão Tần biến mất.
Vì khi lão Tần biến mất quá lâu, một số ngự quỷ nhân sẽ nghĩ lão Tần chết, đến lúc đó chẳng biết đối phương sẽ làm gì, chỉ có làm như vậy mới răn đe được một số người có tâm địa bất chính.
“Lực lượng linh dị có thể khiến một người bất tử, lão Tần lại sắp chết già, chuyện này không đúng lắm.”
Dương Gian cau mày rồi quay ra nhìn Thẩm Lương.
Thẩm Lương chỉ do dự một chút rồi nhỏ giọng nói: “Mối liên hệ giữa lão Tần và linh dị đã quá mạnh, nó có thể giúp ông ta không bị linh dị bình thường ảnh hưởng. Nhưng điều đó khiến ông ta không thể khống chế lệ quỷ mới, vì làm vậy sẽ khiến ông ta gặp nguy hiểm nhiều hơn.”
“Thì ra là thế.”
Dương Gian đã hiểu.