Trong tình huống này, lão Tần có thể thoải mái sử dụng năng lực của lệ quỷ, không cần lo nó sẽ sống lại. Nhưng tới lúc hắn khống chế lệ quỷ mới để kéo dài tính mạng của mình, thì việc đó lại khiến cán cân mất thăng bằng, đồng thời cũng làm bản thân gặp thần chết nhanh hơn.
Lão Tần bị hạn chế bởi chính mình.
Nói dễ hiểu hơn, lão Tần như một chương trình được lập trình sẵn, một câu lệnh được thêm vào cũng khiến chương trình gặp lỗi.
“Phong cách khống chế lệ quỷ của lão Tần khá giống mấy ông chú thời Dân Quốc. Mặc dù giải quyết được nguy cơ phục hồi của lệ quỷ, nhưng vẫn là một con người bị hạn chế bởi tuổi thọ. Cũng giống như bà lão sống ở tòa nhà số 301 thành phố Đại Xuyên kia, hay ông già đến cổ trạch thông qua chuyến xe buýt linh dị, cũng như quỷ gõ cửa bên trong bưu cục quỷ.”
“Những người thời Dân Quốc đó đều là người già, nhưng đổi một cách nhìn khác vào thời điểm đó, đây chưa chắc là một con đường không đúng.”
Dương Gian gần như nắm bắt được điều gì đó.
Vì sao thời Dân Quốc không có thông tin về việc khống chế lệ quỷ được truyền lại?
Vì con đường bọn họ đi không hoàn chỉnh, mà có rất nhiều người không thể phục chế lại được, nên nó không có ý nghĩa để tham khảo.
Bây giờ lệ quỷ đang sống lại, giới linh dị đang tìm kiếm một con đường ngự quỷ mới.
Qua kinh nghiệm từng trải, Dương Gian có thể chia đại khái thành bốn con đường: Cân bằng, chết máy, dị loại và nguyền rủa.
Phùng Toàn, Hoàng Tử Nhã, Lý Dương đi trên con đường cân bằng, dùng lệ quỷ để cân bằng, giúp kéo dài thời gian lệ quỷ khôi phục.
Phương pháp này là phổ biến nhất, cũng dễ thực hiện nhất.
Sau đó, Đồng Thiến theo con đường lệ quỷ chết máy, song diện đối mặt với nhau, đó gọi là chết máy.
Phương pháp này rất khó khăn, cần phải có lệ quỷ đặc biệt và phương pháp đặc thù, Dương Gian phải dùng người giấy bằng da mới có thể may mắn thành công.
Loại thứ ba: Dị loại.
Đây là cái khó nhất, không thể kiểm soát, không có kinh nghiệm tham khảo, cũng không thể phục chế được.
Bản thân Dương Gian là sự tồn tại rất đặc biệt, đầu tiên hắn có quỷ nhãn và quỷ ảnh cân bằng với nhau, tiếp đỏ treo cổ tự sát trước quỷ kính để khiến quỷ ảnh chết máy, rồi lại ghép đầu quỷ ảnh lại, dùng lời nguyền của hộp nhạc để đầu quỷ ảnh chết máy, còn vô tình nhờ được linh dị người gọi quỷ để lấy lại trí nhớ, thay thế quỷ ảnh.
Cuối cùng mới trở thành một lệ quỷ có ý thức và biến thành một dị loại.
Dị loại không cần phải lo lắng lệ quỷ sống lại, cũng có thể sử dụng sức mạnh linh dị trong một phạm vi nhất định mà không cần lo lắng tới hậu quả.
Đây chính là bốn phương pháp khống chế lệ quỷ tương đối hoàn mĩ.
Ngoài ra còn có Vệ Cảnh và Lý Nhạc Bình cũng làm như vậy.
Đều là những người có cấp bậc đội trưởng, không phải người thường.
Cuối cùng chính là lời nguyền.
Loại này rất đặc biệt, đại biểu như Vương Sát Linh, Triệu Tiểu Nhã.
Nhìn như một người bình thường, lại có thể mượn sức mạnh của lệ quỷ, nhưng lại phải chịu một cái giá nhất định.
“Nghĩ kỹ lại, phương thức khống chế lệ quỷ của lão Tần có lẽ giống với Đồng Thiến, khiến lệ quỷ hoàn toàn chết đứng. Mặc dù đã khống chế lệ quỷ, nhưng vẫn chưa thoát ly bản chất của con người. Chuyện này có lẽ liên quan đến khái niệm thời xưa, coi nhân tính con người là quan trọng nhất, sợ bị lệ quỷ ăn mòn và đánh mất bản thân.”
Dương Gian nói tiếp: “Cho nên bọn họ vẫn chết vì tuổi già, khi chết đi lệ quỷ sẽ khôi phục lại.”
“Hơn nữa, phương pháp này rất hạn chế, không dễ khống chế được lệ quỷ mới.”
“Cho nên đi theo con đường dị loại mới đúng hướng?”
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng không dám chắc.
Bởi vì lão Tần đã hơn trăm tuổi, sống lâu hơn so với người thường, cơ bản đã đạt đến giới hạn tuổi thọ của người bình thường.
Tuy dị loại không lo chết già, nhưng phải gánh chịu nhiều rủi ro, có rất nhiều yếu tố bất trắc, hơn nữa để trở thành dị loại cũng cực kì khó khăn.
Nhưng nếu có thể vượt qua tất cả các yếu tố bất trắc đó, thì Dương Gian có thể sống mãi không già.
Đừng nói sống lâu trăm tuổi, dù sống đến hai trăm năm, Dương Gian vẫn như thế này.
Nhưng thời gian dài cũng là mối nguy với một dị loại như Dương Gian.
Vì vấn đề linh dị ăn mòn vẫn luôn tồn tại.
Dương Gian cũng không chắc sau này mình sẽ bỏ qua được linh dị ăn mòn, sự ăn mòn này không phải trên thân thể, mà là bên ngoài ý thức, trên tinh thần. Đó là sự ảnh hưởng tinh tế, làm con người dần mất đi nhân tính.
Có lẽ qua mấy chục năm nữa, Dương Gian có lẽ vẫn còn sống, nhưng có thể hắn đã trở thành một lệ quỷ có kí ức của con người.
Chỉ vài phút trôi qua, Dương Gian đã suy nghĩ mọi thứ quá mức phức tạp.
“Đội trưởng Dương, mời vào bên này, phó bộ trưởng đợi đội trưởng Dương ở trong phòng họp.”
Lời nói của Thẩm Lương kéo hắn về thực tại.
“Được.”
Dương Gian không nghĩ ngợi nhiều nữa, hắn chỉ nhìn pho tượng vàng trước mặt một cái rồi rời đi.
Bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ về vấn đề này.