Nhưng ngay khi Dương Gian định quay đầu rời đi, mắt quỷ của hắn liếc về phía trước, bỗng thấy được phía trước có một cửa hàng trơ trọi trong bóng tối cách đó không xa.
Cửa hàng này không bị bỏ hoang, không đóng cửa, vẫn đang hoạt động.
Dương Gian biết, vì hắn thấy cửa của hàng kia đang mở.
“Cũng không xa lắm, đi xem thử.”
Dương Gian do dự một lúc, hắn ước lượng khoảng cách, cẩn thận quan sát xung quanh, sau khi chắc chắn không gì có khác thường thì nhìn chằm chằm cửa hàng.
Cửa hàng kia là cửa hàng duy nhất quanh đây.
Nó ẩn nấp trong bóng tối, như ẩn như hiện.
Bất cứ ai lần đầu tiên tới con đường này cũng không thể đi xa như Dương Gian được, cho nên cửa hàng này chắc khó tìm lắm.
Dương Gian không đến quá gần.
Mắt quỷ của hắn lọc bóng tối xung quanh ra, cửa hàng hiện ra rõ ràng.
“Tiệm quan tài!”
Ba chữ lớn màu đen được viết trên biển hiệu màu trắng nói cho Dương biết cửa hàng này bán gì.
Bên trong cửa hàng, một chiếc quan tài được đặt ngay chính giữa.
Đó là một cái quan tài màu đen, nước sơn bóng láng, không có một hạt bụi nào cả, vô cùng mới, hơn nữa có vẻ như vừa được hoàn thiện.
“Quan tài màu đen.”
Trong đầu Dương Gian gợi lên một vài ký ức không tốt về thứ này.
Lúc trước, thứ giam giữ quỷ là một chiếc quan tài màu đen.
Có điều chiếc quan tài quỷ màu đen kia đã bị phá hư vì vài nguyên nhân.
Không ngờ trong cổ trấn Thái Bình này còn một cái.
“Quan tài màu đen tượng trưng cho hung hiểm. Theo tục lệ trước đây, người chết có oán khí sâu nặng mới dùng quan tài màu đen, người chết già dùng quan tài màu đỏ, ví dụ thi thể người già trong nhiệm vụ đưa tin trước đó.”
Dương Gian trầm ngâm, hắn cẩn thận tới gần, cố gắng tìm hiểu thêm.
Hắn phát hiện ngoài quan tài màu đen này, hai bên trái và phải còn có những quan tài khác, có vài quan tài màu đỏ, kích thước khác nhau, còn có mấy cái quan tài có màu gỗ tự nhiên, chưa được quét sơn.
Có tổng cộng bảy đến tám quan tài.
Cái này tiệm quan tài cho là thật danh xứng với thực, bên trong bán đều là quan tài.
“Bên trong có tiếng động.”
Chợt, Dương Gian nghe được một vài âm thanh phát ra từ cửa tiệm quan tài.
Hắn nghiêm túc lắng nghe.
Phát hiện bên trong tiệm quan tài truyền đến một vài tiếng gõ đập, còn có tiếng cưa gỗ nữa, dường như người ở bên trong đang chế tạo một chiếc quan tài mới vậy.
Nhưng điều khiến cho Dương Gian cảm thấy sợ hãi là, khi hắn định tới gần thì âm thanh bên trong lại đột ngột ngừng lại.
Mọi thứ xung quanh chìm vào yên lặng.
“Thực sự có người chế tạo quan tài ở nơi này sao?”
Dương Gian không dám tin rằng có người ở trong một cửa hàng quan tài như thế này.
Hắn nghi ngờ trong này có một con lệ quỷ.
Nghĩ tới đây, hắn lùi nhanh về phía sau, không mong muốn gặp chuyện rủi ro.
Nhìn như vậy là đủ rồi, nơi đây có quá nhiều chuyện quỷ dị, Dương Gian không muốn phá sự cân bằng, trêu chọc vào tai họa, đặc biệt là vào thời điểm này.
Cho nên, Dương Gian không chút do dự quay người rời đi, không đến gần cửa hàng bán quan tài này.
Thế nhưng lúc hắn quay người rời đi, trong cửa hàng quan tài bỗng truyền đến tiếng cọt kẹt, giống như ván quan tài bị nhấc lên vậy, đồng thời có một giọng nói quỷ dị vang lên:
“Người trẻ tuổi, mua quan tài đi. Kiểu gì chẳng cần, giá chỉ mười tám đồng....”
Giống y hệt cửa hàng giấy, giọng nói này cũng đang gạ mua hàng.
Thế nhưng cái giá lần này lại cao quá mức tưởng tượng.
Một người giấy chỉ có ba đồng, một cái mặt nạ cũng ba đồng, vậy mà một cái quan tài lại cần mười tám đồng.
Mua không nổi nha.
Trong tay Dương Gian lúc này chỉ còn lại bảy đồng, không đủ để mua bất cứ thứ gì trong cửa tiệm quan tài này cả.
Cho nên, sau khi giọng nói báo giá thì hắn bước đi càng nhanh hơn.
Vì một khi mọi chuyện trở nên rắc rối, ngay cả cơ hội dùng tiền Dương Gian cũng không có, phải liều chết với cái cửa hàng này.
Tiếng rao hàng kia chỉ là vang lên một lần rồi không xuất hiện lại.
Dương Gian quay trở lại con đường cũ, cửa hàng quan tài sau lưng rất nhanh đã biến mất ở trong bóng tối.
Cửa hàng kia lại vang lên tiếng gõ đập cùng cưa gỗ.
Sau một lúc, Dương Gian đi ngang qua cửa tiệm giấy trước đó lần nữa, nhưng điều kỳ lạ là hai người giấy bên ngoài cổng đã thay đổi vị trí, lần này là ở trong tiệm chứ không ở ngoài tiệm nữa.
Cùng lúc đó, cửa hàng bán mặt nạ phía trước cũng biến mất.
Một vài cửa hàng thì đóng cửa, không buôn bán nữa.
Lúc này, Dương Gian nhìn đồng hồ mới phát hiện hắn vừa đi dạo một vòng đã năm giờ năm mươi phút rồi, chỉ còn mười phút nữa là sáu giờ.
“Sau sáu giờ chính là buổi tối, buổi tối cửa hàng không mở cửa sao?”
Dương Gian thầm rùng mình, bước chân nhanh dần.
Bưu cục quỷ cũng giống vậy.
Sáu giờ sẽ tắt đèn.
Có vẻ như nơi linh dị của thời đại kia đều có một vài điểm giống nhau.
Khi chuẩn bị rời khỏi con phố này, Dương Gian bỗng thấy phía trước có một người đàn ông, người này dường như cũng chuẩn bị rời đi sau khi mua hàng xong.
Đối phương đưa lưng về phía hắn, mặc trên người một bộ quần áo có kiểu dáng cũ kĩ, dáng người tương đối cao, trông có hơi khác lạ.