"Xin chào"
Hắn chào hỏi một tiếng.
Thế nhưng người đàn ông trước mặt kia không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước như không nghe thấy gì.
…
Cửa hàng trên phố quỷ bắt đầu đóng cửa, tạm ngừng kinh doanh.
Dương Gian đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nhìn thấy một người sống…. Tạm thời coi là người sống.
Hắn thử gọi người phía trước nhưng không ích gì.
Người trước mặt như không nghe thấy, cứ đi phăng phăng rời khỏi con phố.
“Không trả lời? Người này không lạc tới nơi này như mình, có thể là dân bản sứ, cũng có thể là khách quen.” Dương Gian đảo mắt, nhanh chân đi theo.
Người đàn ông có vóc người to lớn, mặc bộ quần áo kiểu dáng lỗi thời đang đi thẳng về phía trước, không để ý đến Dương Gian tới gần.
“Đã như này, mình nên thử đi theo anh ta, nếu may mắn có thể tìm ra được bí mật về cổ trấn Thái Bình.”
Dương Gian không cẩn thận như trước nữa.
Hắn nhìn bàn tay đã biến thành màu đen lạnh lẽo của mình, dừng bước với tới lưng của người đàn ông kia.
Tay của hắn không thể chạm tới người đàn ông kia trong khoảng cách này.
Nhưng, đây không phải bàn tay bình thường, mà là bàn tay của lệ quỷ, có sẵn sức mạnh linh dị đáng sợ.
Dưới mặt đất bắt đầu xuất hiện những bàn tay đen đen xì âm lạnh lẽo, chằng chịt cả con đường, mặt tiền của cửa hàng, khiến người ta cảm thấy sởn gai ốc.
Bàn tay như cỏ dại trong gió lớn, lắc lư, vặn vẹo, như cố gắng bắt ai đó đang đến gần mình.
Khi bị bàn tay này bắt lấy, người thường chắc chắn sẽ chết, dù chỉ bị một bàn tay chạm vào. Còn đối với lệ quỷ, tay quỷ sẽ có khả năng áp chế nó ở một mức nhất định, vì tay quỷ của Dương Gian có khả năng trấn áp lệ quỷ.
Lúc này, bàn tay quỷ với tới người đàn ông kia.
Tốc độ di chuyển của người đàn ông kia vẫn như thế, không để ý đến những bàn tay quỷ lúc nhúc trước mặt mình.
“Muốn giẫm qua hả?”
Dương Gian sầm mặt lại.
Bàn tay quỷ bắt đầu tấn công.
Những bàn tay trên đất dù cử động không được linh hoạt, nhưng cứ như nó có phản xạ tự nhiên của con người, bắt lấy chân người đàn ông kia.
Một khi đụng vào.
Đặc tính áp chế linh dị của tay quỷ sẽ được phát huy, dù ngự quỷ nhân đứng đầu hiện nay cũng không thể thoát khỏi toàn bộ đòn tấn công của bàn tay quỷ.
Hiệu quả xuất hiện rồi.
Người đàn ông làm động tác như vấp phải cái gì đó khiến hắn phải dừng lại, cơ thể to lớn lảo đảo suýt nữa ngã xuống.
Nhưng cũng vậy mà thôi.
Bàn tay quỷ không có tác dụng lớn với người đàn ông.
Nhìn cảnh tượng này, Dương Gian nghiêm túc hẳn lên.
Bàn tay quỷ ở bên ngoài có sức mạnh áp chế được một con lệ quỷ nhưng ở trong đây lại chỉ khiến đối phương vấp một cái, không cần nghĩ cũng biết, đối phương không những là người có sức mạnh linh dị đặc biệt, mà còn là một nhân vật rất lợi hại.
“Có thể nói chuyện chút không?”
Người đàn ông đó không quay người, chỉ chừa lại bóng lưng cho Dương Gian.
“Anh là không định nói chuyện, hay là không thể nói chuyện? Nếu có thể nói thì không ngại quay lại giao lưu vài câu, tôi không phải người của Thái Bình cổ trấn. Tôi là người phụ trách đặc biệt đến đây điều tra sự kiện quỷ hồ.”
Dương Gian tự khai thông tin, nói ra mục đích của mình.
Nhưng người đàn ông trước mặt vẫn không nói chuyện, hắn ta đứng yên một chỗ không nhúc nhích.
Dương Gian cau mày.
Nếu người này không có ý định nói chuyện, vậy hắn đành phải lên trước xem mặt mũi người này ra sao để xác định thận phận đối phương.
Ngay tức khắc, hắn nhanh chóng đến bên cạnh người đàn ông.
Nhưng vừa tới gần, Dương Gian đã cảm nhận được trên người đối phương toát ra cái lạnh âm hàn, khiến hắn cảm thấy không ổn.
Hắn đi vòng qua vài bước để kéo giãn chút khoảng cách.
Cuối cùng Dương Gian cũng nhìn thấy mặt mũi người đàn ông này ra sao…. hắn không có mặt.
Đúng vậy, không có ngũ quan, chỉ có một mảng da bằng phẳng.
Quỷ?
Dương Gian lập tức lùi về sau vài bước, theo bản năng vung rìu lên định bổ đối phương ra làm đôi.
Nhưng động tác của người đàn ông trước mắt lại khiến Dương Gian dừng tay.
Người đàn ông này đưa một tay lên, ra hiệu với Dương Gian, ý muốn hắn dừng lại.
“Không phải quỷ, là người, anh ta có ý thức riêng.”
Dương Gian cắt ngang hành động theo quán tính, hắn nghiêm túc, trên mặt không lộ ra cảm xúc nào ngoài vẻ kinh ngạc.
Vì dáng vẻ của người đàn ông này khiến hắn nhớ đến lệ quỷ cầm tờ báo cũ nhuốm máu trước kia, lệ quỷ đó thích lấy mặt người sống xuống, khiến người ta mất đi khuôn mặt, trở thành người vô diện.
Chẳng lẽ người này là người may mắn sống sót sau khi bị lệ quỷ kia tấn công?
“Anh nghe được lời tôi nói, nhưng vì thiếu mất ngũ quan, nên nhìn không thấy, cũng không nói được, với lại anh không muốn cho tôi thấy mặt anh, đúng không?” Dương Gian nói.
Người đàn ông đó vẫn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Anh là ai? Nhìn anh không giống ngự quỷ nhân bên ngoài, anh tới đây làm gì?”
Dương Gian hỏi dồn dập: “Nếu anh không nói được thì có thể viết ra, chúng ta có thể giao lưu bằng cách đó.”