Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2458 - Chương 2458: Người Vô Diện

Chương 2458: Người Vô Diện

Người đàn ông không có gương mắt quay đầu hướng về phía Dương Gian, xung quanh bỗng chốc yên lặng.

Dường như hắn không muốn giao lưu, cũng như giữa hai người có tồn tại một khoảng cách khiến hắn không muốn tiết lộ quá nhiều.

Nhưng sau một lát hắn ta đưa tay bắt đầu vẽ nét trên không trung.

Ngón tay viết viết trên không trung, mắt quỷ của Dương Gian quan sát hình dáng dấu tay của hắn, một hàng chữ dần dần được hình thành: Tôi đang tìm gương mặt.

“Anh tìm một gương mặt ở đây, vậy khuôn mặt vốn có của anh ở đâu?”

Dương Gian hỏi.

Người đàn ông này không trả lời, dường như hắn ta từ chối câu hỏi này của Dương Gian.

Dương Gian thấy hắn ta im lặng:

“Anh tên là gì?”

“Người vô diện.”

Ngón tay của người đàn ông tiếp tục cử động trên không trung, viết ra ba chữ.

Người vô diện?

Đây là một biệt hiệu, không phải tên thật.

Dương Gian cũng không cố hỏi sâu thêm, vì dùng biệt hiệu trong giới linh dị là chuyện bình thường, tránh trường hợp liên lụy đến người bên cạnh mình.

“Anh tìm thấy mặt của anh chưa?”

“Nó đang ở đây.”

Người đàn ông đó lại tiếp tục trả lời.

Nó?

Là khuôn mặt của người đàn ông này.

Nó đang ở đây, điều này nói rõ khuôn mặt của người đàn ông này chắc chắn đã từng xuất hiện ở con phố quỷ, nhưng hắn ta vẫn chưa tìm thấy, chỉ có thể đi loanh quanh trên con phố này rồi lại tiếc nuối rời đi.

“Trên con đường này chỉ có cửa tiệm bán mặt nạ là phù hợp với yêu cầu tìm mặt của anh ta. Chẳng lẽ anh ta tìm mặt ở đó.”

Dương Gian rung mình, quay đầu liếc nhìn nơi đó.

Quầy hàng bán mặt nạ không còn ở đó nữa.

Nếu còn, người vô diện này chắc sẽ tìm một chiếc mặt nạ quỷ dị làm mặt của mình.

“Anh là người ở đâu, người ở cổ trấn Thái Bình? Hay người trong giới linh dị?”

Dương Gian lại hỏi.

Nhưng lúc này người vô diện lại đưa tay viết một câu như vậy: “Hôm nay trễ lắm rồi, tôi đi đây.”

Không trả lời câu tiếp theo của Dương Gian.

Người vô diện viết xong câu này rồi cất bước đi về phía trước, tay quỷ dưới chân giống như cỏ dại bên đường, dù có thể quấn lấy chân hắn ta, nhưng không có cách khiến người vô diện này dừng chân. Lúc nãy hắn dừng lại không phải do bị quỷ thủ cản trở, là do bản thân hắn muốn dừng lại.

“Trừ phi dùng sức mạnh chặt đầu anh ta, sau đó để quỷ ảnh thâm nhập vào trí nhớ của anh ta thì mới có thể lấy được thêm tin tức, chứ kiểu này đừng hòng đối phương nói ra tin gì có ích.”

Ánh mắt Dương Gian lóe lên, nghĩ xem có nên ra tay không.

Người này rất lạ, rất dị, nhưng không có xuất hiện cùng lúc với Dương Gian, không xuất hiện xung đột, cũng không có ý đối địch.

Nếu không hai người đã đánh nhau từ vừa nãy.

Dương Gian quyết định không ra tay sau một lúc suy nghĩ ngắn ngủi.

Hắn không phải loại người chủ động gây chuyện thị phi. Nếu đối phương đã nể mặt hắn, không có mâu thuẫn quá lớn, hắn cũng không thể vì tình báo mà đánh lén sau lưng.

Dù sao người trẻ tuổi nên có cái đức của mình.

Tuy không định ra tay nhưng Dương Gian vẫn nhanh chóng đi theo, muốn xem thử người này định đi đâu.

Hai người một trước một sau đi khỏi con đường này.

Nhưng mà chuyện quỷ dị xảy ra rồi.

Chỉ có một mình Dương Gian trơ trọi tại cổ trấn của Thái Bình, hai bên trái phải là đèn đường mới được bật lên, phát ra ánh sáng, xua tan bóng tối ở xung quanh.

Không thấy người vô diện kia đâu nữa.

Dù hắn dùng quỷ nhãn cũng không tìm thấy dấu vết của người vô diện đó.

Người vô diện rời khỏi con đường, lại không xuất hiện ở cổ trấn Thái Bình.

“Chẳng lẽ con đường quỷ này và bưu điện quỷ giống nhau, cùng một con đường, lại xuất hiện ở nơi khác nhau?”

Trong lòng Dương Gian bắt đầu suy đoán, hắn nhìn chiếc thuyền giấy đang cầm trên tay.

Đồ vẫn còn.

Là thật.

Nhưng con đường sau lưng lại đã biến mất không thấy nữa, sự tồn tại của con thuyền giấy này chứng minh mọi chuyện xảy ra vừa rồi đều là thật, không phải ảo giác, cũng không phải sự kiện linh dị.

“Không thấy người nữa thì thôi, không cần xoắn xuýt nhiều như thế.”

“Chỉ là...... người vô diện thần bí đó cũng cần mua đồ trên con đường cổ này, đủ để chứng minh, đồ vật trên con đường cổ chắc chắn không bình thường. Nếu là vậy, chiếc thuyền giấy trong tay mình lại có tác dụng gì? Mình không cảm giác được chiếc thuyền giấy này là một vật phẩm linh dị, nó giống một món đồ bình thường hơn.”

Dương Gian không nghĩ lan man nữa, hắn tập trung đánh giá chiếc thuyền trong tay mình.

Thứ này đã tốn hết ba đồng của hắn.

Mà chiếc thuyền giấy đến từ tiệm đồ giấy quỷ dị kia, có thể cũng không tầm thường, dù nó nhìn có vẻ bình thường, nhưng chắc chắn không bình thường.

Chỉ là bản thân không phát hiện ra bí mật ẩn trong đó thôi.

“Dương Gian, anh về rồi? Cầm gì trong tay thế, có thể cho tôi xem không?”

Bỗng dưng xuất hiện một tiếng nói, theo sau đó là Liễu Tam đi ra từ con hẻm nhỏ kế bên, mắt hắn nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền giấy trên tay Dương Gian, dường như rất tò mò.

Bình Luận (0)
Comment