“Không thể.”
Dương Gian lập tức từ chối.
Liễu Tam nói: “Đây chắc là thứ đồ anh lấy được từ con đường cổ kia, một chiếc thuyền giấy? Như để đốt cho người chết vậy, tôi có nghiên cứu qua về vấn đề này, có thể giúp anh chút đó.”
Hắn vẫn luôn quanh quẩn xung quanh đợi Dương Gian trở về, đoán được một số thứ.
“Trong con đường cổ có một tiệm bán đồ giấy, anh muốn nghiên cứu thì tự đi đi.”
Dương Gian bình tĩnh nói.
Trong tay Liễu Tam không có tiền giấy, không biết hắn sẽ gặp chuyện gì nếu đến tiệm đồ giấy kia, nhưng Dương Gian sẽ không nhắc đối phương.
Loại tin tức tình báo này không cần thiết phải chia sẻ.
Dù sao hắn không tin Liễu Tam.
“Tiệm đồ giấy? Nói như vậy thứ đồ này của anh là lấy từ tìm chỗ đó, trong tiệm giấy có ông chủ không?”
Liễu Tam vẫn cứ rất hứng thú gấp gáp truy hỏi.
Dương Gian nói: “Ở đó chỉ có người giấy, không có người sống, anh đi xem là biết thôi. À, còn nữa, muốn vào đó cần có quỷ vực mạnh mẽ, hình như trong đó có quy định, hiện giờ là giờ đóng cửa không buôn bán nữa.”
“......”
Liễu Tam nhìn Dương Gian:
“Tôi hiểu rồi, dù anh vẫn giấu diếm tôi, nhưng tin tức tình báo của anh rất quan trọng đối với tôi, cảm ơn nhé.”
“Không có gì, mọi người đều là đồng nghiệp, về tình nghĩa tôi sẽ giúp một ít, nhưng quá thì không được.”
Dương Gian vốn không để ý việc tiết lộ một số thứ.
“Anh nói đúng, lúc nãy tôi hơi quá đáng. Trong thời gian anh đi tôi phát hiện ra một nơi kỳ lạ, một nơi linh dị nhưng lại có người sống bên trong.”
Liễu Tam không nhắc tới chủ đề cũ nữa, chuyển hướng sang chuyện khác.
Dương Gian nói: “Tôi thấy anh có lẽ đã đi điều tra qua rồi, kết quả thế nào?”
“Không tốt lắm, một người giấy của tôi đã bị xử.”
Liễu Tam nói: “Người canh giữ ở đó là một ngự quỷ nhân khá mạnh, có lẽ anh có thể đối đầu với hắn ta.”
“Anh muốn tìm tôi giúp đỡ?”
Dương Gian nói.
“Không, chỉ cùng nhau hợp tác đi điều tra tình hình.”
Liễu Tam nói:
“Anh có thể từ chối.”
Dương Gian nói: “Là đền thờ đó sao?”
Trong đêm tối, màu đỏ của quỷ nhãn khiến Dương Gian chỉ đứng một chỗ thôi nhưng cũng cực kì nổi bật.
“Anh biết từ lâu rồi à?”
Liễu Tam chần chừ nói.
Dương Gian nói: “Tôi nhìn một cái là thấy được vấn đề ở đó nhưng tôi không có hứng thú với nơi đó lắm, một đền thờ xuất hiện tại cổ trấn Thái Bình này chỉ có hai phương hướng. Một là bình thường, hai là đáng sợ, bây giờ xem ra là tình huống thứ hai, tôi lựa chọn con đường cổ, không lựa chọn đền thờ đó.”
“Xem ra tôi ngốc hơn anh.”
Liễu Tam nói.
“Đừng nói như vậy, anh nhiều mạng, thích hợp đi điều tra những nơi nguy hiểm hơn, nhưng đến anh cũng không dám động tới đền thờ đó thì tôi lại thấy hứng thú rồi ấy, có thể đi đến đó chào hỏi một chút.”
Dương Gian nghĩ một chút, quyết định đi cùng Liễu Tam một chuyến.
Không phải tìm đến cái chết.
Chỉ là không yên tâm.
Dù sao sự kiện quỷ hồ chính xuất phát ở đây, có rất nhiều chi tiết nhỏ không thể bỏ qua.
“Không sợ xảy ra chuyện?” Liễu Tam nghi ngờ hỏi: “Đây không giống với tác phong của cậu.”
“Tôi cũng muốn hỏi thử thứ này là gì.” Dương Gian lắc lắc chiếc thuyền giấy trong tay.
“Cho tôi nghiên cứu một chút, tôi có thể cho anh câu trả lời.” Liễu Tam nói.
Dương Gian cười cười: “Anh, tôi không thể tin được, người giấy của anh nhiều quá, ai mà biết được thân phận của anh trong hiện thực là ai? Là bạn còn đỡ, lỡ như là kẻ địch thì sao, ít nhiều cũng nên kiêng dè một chút, hi vọng anh có thể hiểu.”
Hắn cũng không nói vòng vo, ở trước mặt đã nói ra suy nghĩ của mình.
Không cần kiêng nể và để ý nhiều như vậy.
Liễu Tam không nhiều lời nữa.
Vì... Hắn thật sự không phải tên Liễu Tam.
…
“Đến rồi, là chỗ này.”
Tối muộn, Liễu Tam dẫn Dương Gian đến trước cửa đền thờ.
Lúc này không giống như ban ngày, cánh cửa lớn đóng chặt, im ắng không có tiếng động vọng ra.
“Muộn quá, đền thờ đóng rồi, cửa đền thờ vẫn mở khi tôi đến, mới đóng lại không lâu, bên trong có một ông lão canh giữ, tay cầm một chén trà, lưng bị còng một chút, mắt một mí.” Liễu Tam nói.
Hắn nói tình hình.
“Chính người đó đã giết một người giấy của tôi, tôi nghĩ nếu anh bắt tay với tôi sẽ an toàn hơn. Dù sao vẫn phải giải quyết sự kiện quỷ hồ, tôi không muốn lãng phí nhiều người giấy ở đây.”
Liễu Tam vừa nói, Dương Gian đã bước tới và đẩy cánh cổng nặng nề của đền thờ ra.
Cánh cửa di chuyển tạo ra tiếng cót két chói tai.
Ban đêm trong cổ trấn rất yên tĩnh, âm thanh cũng khá lớn, khiến người dân gần đó cũng có thể nghe thấy.
Cánh cửa được mở ra, mùi giấy hóa vàng sộc lên mũi hắn, xung quanh tối tăm mù mịt, chỉ có hai ngọn đèn dầu le lói giữa sảnh.
Ngọn lửa trên những ngọn đèn dầu rất nhỏ, chập chờn, không đủ để chiếu sáng toàn bộ không gian đền thờ. Ngược lại, sự lay động của ngọn lửa càng khiến xung quanh trở nên u ám.
Dương Gian liếc nhìn, sải bước tiến vào trong.
“Cẩn thận một chút.”
Liễu Tam nhắc nhở.
Dương Gian nói:
“Tiếng mở cửa lớn không thu hút được sự chú ý của đói phương, có thể là ông ta bị điếc hoặc không có ở đó.”
“Sao nào, anh bị dọa sợ rồi?”
Quay đầu nhìn lại.
Liễu Tam vẫn đứng ngoài, không dám đi vào.